Mục lục
[Dịch]Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Sức lực của mình?

Cố Tinh Hải cả kinh, thử vận chuyển nguyên lực lại một lần nữa, nhưng hoàn toàn không làm được gì, ngược lại còn khiến bản thân thêm hao phí tâm lực, cơ thể như bị rút đi sức mạnh vậy.

“Là lúc đó!”

Cố Tinh Hải trong đầu chợt nhớ lại khoảng khắc Triệu Cơ tiến đến phân bố vị trí cho nàng và Tinh Hồn. Lúc Triệu Cơ mở tấm bản đồ ra, có một luồng khí màu vàng trong thấp thoáng ẩn hiện, khi ấy trong không khí xuất hiện một loại mùi vị nhàn nhạt và có chút khác lạ.

Nhưng do không khí ở Thanh Nhai Trạch này vốn đã bất thường rồi, thế nên khi ấy mới không có để ý quá nhiều.

Bây giờ nghĩ lại, ánh mắt của Triệu Cơ rất xảo quyệt, tựa hồ đã thành công mục đích nào đó.

Hiện tại thì đã hiểu rồi. Cái luồng khí vàng nhạt đó là độc khí dùng để đối với phó với nàng và Tinh Hồn.

Nhìn trên tay gã họ Trầm kia đang cầm một khối ngọc thạch màu vàng trong, màu sắc giống hệt với luồng khí màu vàng xuất hiện trên tấm bản đồ càng khẳng định thêm suy nghĩ của nàng.

Cố Tinh Hải nhìn Tinh Hồn, gương mặt xinh đẹp không giấu lo lắng:

- Thúc thúc...

Nhưng bấy giờ chợt nhận ra, Tinh Hồn không hề xuất hiện một tia lo lắng nào, ngược lại vô cùng bình tĩnh, giống như đã biết rõ chuyện này từ lâu rồi.

Dương Khai nhìn biểu cảm này của Tinh Hồn, trong lòng không khỏi khó chịu, hừ lạnh một tiếng:

- Làm bộ làm tịch.

Chỉ thấy Tinh Hồn đưa tay ra, sờ vào Lam Vân Khải, đem thần niệm khắc vào đó, biến Lam Vân Khải thành vật của mình chỉ trong thoáng chốc. Sau đó nhìn chằm chằm gã họ Trầm. Tự nhiên gã họ Trầm giật mình, cơ thể theo phản ứng lùi về sau một bước, trên trán túa ra mồ hôi hột.

Cảm giác này giống như bị một sát tinh chú ý đến, như sinh tử bản thân bị đối phương nắm trong tay.

- Ngươi…

- Ta tiếp nhận chuyện này.

Không để cho gã họ Trầm nói gì thêm, giọng nói nhàn nhạt chậm rãi truyền ra. Sau đó xoay người tiến đến gần Cố Tinh Hải.

Mấy tên đệ tử Thiên Kiếm Tông đang bao vây Cố Tinh Hải theo bản năng giương kiếm về phía Tinh Hồn, tựa hồ trong lòng đang xuất hiện một sự sợ hãi vô hình.

Tinh Hồn hơi khựng lại, liếc mắt nhìn qua bọn chúng, càng như vậy, nội tâm bọn chúng càng sinh ra sự khiếp sợ.

Bỗng gã họ Trầm đưa tay ra hiệu, đồng thời siết chặt khối ngọc thạch trong tay, chỉ cần Tinh Hồn có biểu hiện bất thường thì hắn sẽ ra tay ngay.

Những đệ tử Thiên Kiếm Tông nhìn thấy gã họ Trầm ra lệnh, cả đám nhìn nhau rồi lui ra, tránh chỗ, tạo thành một con đường nhỏ để hắn đi qua.

Tinh Hồn đi đến cạnh Cố Tinh Hải, ghé sát vào tai Cố Tinh Hải thì thầm gì đó mà những người khác không thể nghe được.

Cố Tinh Hải nhìn hắn, chậm rãi gật đầu. Tinh Hồn giơ tay xoa đầu nàng, như trưởng bối đang trấn an hậu bối của mình vậy.

Sau đó xoay người lại, lặng lẽ lướt qua từng người một, khi đến vị trí Lục Phong đang đứng thì bỗng dừng lại. Lục Phong tâm trạng của chút căng thẳng. ]

Đột nhiên Tinh Hồn giơ tay lên, đấm nhẹ vào ngực Lục Phong một cái, rồi sau đó bỏ đi. Không ai rõ ý tứ của Tinh Hồn là gì, mọi ánh mắt trong giây lát thoáng tập trung lên người Lục Phong.

Lục Phong ban đầu ngẩn ra ngạc nhiên, nhưng sau đó, tựa hồ đã thụ được ý tứ, hắn hướng cái bóng lưng Tinh Hồn ôm quyền.

Gã họ Trầm thấy không có gì bất thường, liền quay trở lại bên trên chỗ mấy tên Dương Khai đang đứng. Hắn hành lễ rồi lui ra sau lưng, không nói gì thêm.

Dương Khai từ nãy đến giờ vẫn một mực quan sát mọi thứ, hắn nhìn thấy được những đệ tử Thiên Kiếm Tông kia vô hình xuất hiện sự sợ hãi đối với Tinh Hồn, mặc dù Tinh Hồn chỉ là một gã tiên giả Phàm Tiên Cảnh sơ kỳ.

Dương Khai hừ lạnh một tiếng, trong mắt tỏ rõ sát cơ, tựa hồ muốn diệt sát Tinh Hồn ngay lập tức.

Trở lại bên dưới, Tinh Hồn bước ra khỏi cấm chế ẩn tàng của cánh quân phía bên phải. Một lần nữa quan sát bố trí của toàn bộ cánh quân.

Không giống như Dương Khai chỉ dám dùng mắt thường để quan sát, Tinh Hồn đã thả ra một vài con đom đóm.

Những con đom đóm này sống tại Vĩnh Dạ Thâm Uyên từ rất lâu rồi, vậy nên dù Thanh Nhai Trạch là địa bàn của Lục Nhãn Tử Văn Hạc đi nữa thì cũng không hề làm cho Lục Nhãn Tử Văn Hạc vọng động.

Toàn bộ sơ đồ bố trận xuất hiện trong đầu hắn một cách rõ nét, phối hợp với con đom đóm đang âm thầm bám theo đám Dương Khai. Vừa rồi khi Tô Đài có ý muốn dồn hắn vào chỗ chết, Tinh Hồn đã có cách để đối phó rồi.

Vả lại, Tinh Hồn cũng không có ý định để cho Dương Khai dễ dàng hái xuống U Hải Quả như vậy được.

Bước ra khỏi cấm chế ẩn tàng, Tinh Hồn bước đi chậm rãi cẩn thận, mặc dù đã che dấu khí tức, thế nhưng khi không được đứng trong cấm chế ẩn nặc mà gia tộc của Dương Khai đã bố trí thì không cách nào che dấu hết được.

Khi Tinh Hồn ra khỏi cấm chế, cũng vừa là lúc thiên địa linh khí đột nhiên bạo động dữ dội.

Thiên địa linh khí trong không gian toàn bộ hướng đến vị trí U Hải Chi Thụ, giống như một cái phễu khổng lồ, điên cuồng rốt vào U Hải Chi Thụ.

U quang thăm thẳm bao phủ không gian, ánh sáng u quang đó chính là từ sáu khỏa U Hải Quả tán ra.

Lòng người ai nấy đều rung động dữ dôi, ngay cả Tinh Hồn cũng không ngoại lệ.

Dương Khai nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt hắn vui mừng, cười tươi:

- U Hải Chi Thụ đang lột xác, U Hải Quả đã hoàn toàn thành thục rồi. Tất cả chuẩn bị, theo lệnh của ta mà hành động.

- Rõ, thưa Dương sư huynh.

Đây là thời khắc quan trọng, chỉ cần trợ giúp Dương Khai thành công hái xuống U Hải Quả, địa vị trong Thiên Kiếm Tông sẽ tăng lên, không biết chừng sẽ được Dương Khai đề bạt với vị sư ca hắn cũng không biết chừng.

Thanh Nhai Trạch ầm ầm chấn động, một tiếng thét đinh tai nhức óc vang lên.

Ba cánh đệ tử Thiên Kiếm Tông toàn bộ tập trung tinh thần, pháp khí trên tay nắm chặt, gương mặt nghiêm trọng, mồ hôi hột xuất hiện trên trán. Lục Phong nhân lúc này, âm thầm di chuyển gần đến chỗ Cố Tinh Hải.

Tinh Hồn đứng gần trung tâm Thanh Nhai Trạch, hưởng thụ trực tiếp tiếng thét chói tai kia. Hắn lập tức lấy ra Lam Vân Khải mặc trên người, sau đó vận chuyển nguyên lực.

Bao quanh cơ thể hắn có một tầng lam khí hiện ra, phần nào giúp Tinh Hồn chống cực với sóng âm kịch liệt kia. Có điều, áp lực gió vẫn rất mạnh, Tinh Hồn không thể không lùi về phía sau.

Mặt nước bùn Thanh Nhai Trạch chấn động dữ dội, sóng lớn ập ra tứ phương bát hướng.

Chỉ thấy ở chính giữa Thanh Nhai Trạch, một cái cột nước khổng lồ đột nhiên nhô lên.

Từ trong cột nước đen kịt như cái sáu ngọn đuốc xanh lè xuyên qua, ẩn chứa khí thế hoang dại hung dữ, lập tức khiến cho người ta kinh sợ.

- Nghiệt súc này, không ngờ lại giấu mình bên dưới Thanh Nhai Trạch.

Dương Khai nhìn xuống, tức giận mắng một câu.

Bởi không có người nào dám xuống Thanh Nhai Trạch để xem xét tình hình, vậy nên không hề biết được Lục Nhãn Tử Văn Hạc ẩn nấp dưới lớp nước bùn.

Khi nước bùn nổ ra xung quanh, Lục Nhãn Tử Văn Hạc khổng lồ hiện ra trước mặt Tinh Hồn và chúng nhân.

Con bọ cạp này đến hơn bốn trượng, ba cặp chân ở hai bên bụng giống như bốn cái trụ chống đỡ cơ thể khổng lồ của nó. Cặp càng to lớn, không kém phần sắc bén, trông rất đáng sợ. Toàn thân con bọ cạp này được bọc bởi một lớp áo giáp xù xì gai góc màu tím, phía trên lưng có những hoa văn kỳ lạ, sáu con mắt mọc lồi ra hai bên, có thể quan sát rõ mọi thứ. Tất cả những điều trên khiến nó chẳng khác gì một cỗ máy hủy diệt.

Nhưng đó vẫn chưa phải là điều đáng sợ nhất. Mà khiến cho chúng nhân kinh hãi vẫn là cái đuôi cong vuốt màu đen bóng, trông như một cái móc câu.

Cái móc câu ở cuối đuôi chính là vũ khí lợi hại nhất, chứa loại kịch độc rất mạnh, dù là tiên giả Linh Tiên Cảnh bị trúng độc cũng khó mà bảo toàn được tính mạng.

Lục Nhãn Tử Văn Hạc chính thức hiện thân làm cho ai nấy biến sắc sợ hãi. Hơn bốn mươi đệ tử Thiên Kiếm Tông, đây là lần đầu tiên bọn họ đối diện với Hậu Thiên hoang thú cấp ba, trong lòng sinh ra sợ hãi cũng là điều nghiễm nhiên.

“Thúc thúc… người đừng xảy ra chuyện gì!”

Nhìn thấy sự đáng sợ toát ra từ Lục Nhãn Tử Văn Hạc, Cố Tinh Hải lo lắng, thầm nguyện cầu bình an cho Tinh Hồn.

Tinh Hồn bị tiếng hét của Lục Nhãn Tử Văn Hạc bức lùi về phía sau mấy chục mét, miệng thổ ra ngụm máu lớn.

Chênh lệch của giữa hắn và Lục Nhãn Tử Văn Hạc rất lớn, nếu không muốn nói là không có khả năng để đối diện chân chính với nó.

Lục Nhãn Tử Văn Hạc đây chính là Hậu Thiên hoang thú cấp ba hàng thật giá thật, thực lực so với tiên giả Phù Tiên Cảnh. Mà hắn lúc trước lại bị ba gia hỏa kia, Thể Đạo Liên, lửa ngũ sắc và quả trứng thần bí kia cắn nuốt sạch sẽ tu vi, thực lực bây giờ yếu đến mức thảm thương.

Đây chính là lý do lúc trước Tinh Hồn không nhìn thấy Lục Nhãn Tử Văn Hạc, trong lòng sinh ra một cảm giác bất an. Dù cố gắng tự trấn tĩnh bản thân, ngoài mặt giữ thái độ bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn khi ấy suy nghĩ đủ mọi cách để ứng phó.

Việc bị đám Dương Khai tính kế cũng nằm trong dự tính, đã tìm ra được một vài cách để đối phó. Tuy nhiên, dự tích là một chuyện, chân chính đối mặt lại là một chuyện khác.

Như hiện tại chẳng hạn. Chỉ một tiếng gầm thôi mà đã gần như đánh gục hắn rồi, đừng nói chi đến việc ứng phó với đầu Lục Nhãn Tử Văn Hạc này.

Lục Nhãn Tử Văn Hạc sáu con mắt như sáu ngọn đuốc xanh lè nhìn chằm chằm Tinh Hồn, trong mắt lộ ra hung quang, như muốn ăn tươi nuốt sống Tinh Hồn. Cái mồm lớn há ra, để lộ bốn cái răng nanh nhọn hoắc sắc bén, một tiếng gầm mang theo mùi hôi tanh khó chịu.

Tinh Hồn lại vận chuyển nguyên lực, cố gắng chống cự trước lực lượng sóng âm bạo kích này.

Nhìn qua U Hải Chi Thụ đang thôn phệ linh khí, mất ít nhất phải thêm hai khắc nữa thì mới thành thục hoàn toàn, chỉ khi U Hải Quả hoàn toàn thành thục thì mới đạt được hiệu quả lớn nhất giúp nó lột xác tiến giai.

Vả lại, Lục Nhãn Tử Văn Hạc không hề cảm giác ra được thực ra bản thân đang bị một đám Nhân Loại bao vây, nó chỉ nhìn ra được có một gã Nhân Loại không biết sống chết, tham lam muốn hái trộm U Hải Quả của nó.

Trong mắt nó, Tinh Hồn chẳng khác gì một con sâu con kiến không hề có sức phản kháng cả. Sau tiếng gầm kích thích, Lục Nhãn Tử Văn Hạc bắt đầu xông đến tấn công, xé nát kẻ không biết sống chết kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK