Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
Chương 88: Thí luyện tại Bạo Thú Lâm
Những người kia đại đa số đều mặc trang phục màu vàng, trên ngực áo có biểu tượng hình một chiếc đan lô, dĩ nhiên chính là biểu tượng của Đan Ninh Môn.
Những đệ tử áo vàng này đều là ngoại môn đệ tử, trước đó những đệ tử này đã được phân đến khu vực này để phụ trách đón tiếp những người tham gia thí luyện.
Khi ánh sáng biến mất, khu đại sảnh ngay lập tức hiện ra mấy ngàn người.
- Phùng Bất Nhị tham kiến các vị trưởng lão.
Từ trong đám đệ tử Đan Ninh Môn, một người đàn ông trung niên bước ra. Người này dáng vẻ đạo một, thoạt nhìn như một nhà nho, phong thái rất tao nhã.
Phùng Bất Nhị tu vi vậy mà lại là hậu kỳ Phù Tiên Cảnh, thực lực xem như không tồi.
Phùng Bất Nhị ôm quyền nghi lễ. Đám trưởng lão trông thấy Phùng Bất Nhị, mấy vị trưởng lão cũng như chấp sự bước ra. Một vị trưởng lão Đan Ninh Môn hỏi:
- Ngươi được phân tới đây làm nhiệm vụ?
- Bẩm trưởng lão, là phó môn chủ lệnh cho ta đến đây, phụ trách việc đón tiếp các thí luyện giả sắp bắt đầu thí luyện.
Phùng Bất Nhị lễ nghi đáp.
- Được, vậy chuyện ở đây giao lại cho ngươi.
Tại Đan Ninh Môn, Phùng Bất Nhị tại ngoại môn rất có tiếng tăm, quản lí và sắp xếp nhân sự rất tốt, thế nên khi nhìn thấy hắn thì vị trưởng lão này vẻ mặt rất hài lòng.
- Mấy lão bất tử, đã lâu không có đàm đạo, hôm nay đến chỗ lão phu luận đạo mấy ngày.
Đám trưởng lão cười nói vui vẻ, sau khi dặn dò mấy tên chấp sự một hồi thì mới theo sau lưng mấy vị trưởng lão Đan Ninh Môn đi mất.
Phùng Bất Nhị ho khan một tiếng, điều chỉnh tư thế, bắt đầu nói:
- Xin tự giới thiệu, tại hạ tên là Phùng Bất Nhị, được tông môn lệnh cho tiếp dẫn các vị đến Bạo Thú Lâm. Trước khi tiến vào Bạo Thú Lâm, ta có một số điều muốn nhắc nhở trước. Theo như những gì trước giờ Đan Ninh Môn thám thính thì Bạo Thú Lâm được chia ra làm hai khu vực, gồm nội lâm và ngoại lâm.
- Ngoại lâm tồn tại khá nhiều hoang thú mạnh mẽ, theo một số thông tin mà thám tử điều tra được thì có tồn tại một vài đầu Hậu Thiên hoang thú cấp ba, thực lực so với tiên giả Địa Tiên Cảnh còn muốn mạnh hơn. Tuy nhiên, số lượng Hậu Thiên hoang thú cấp ba khá ít, chỉ cần hành động cẩn thận, không chọc vào mấy đầu hoang thú này thì có thể đảm bảo tính mạng.
- Khu vực nội lâm, ta chỉ có thể nói một điều rằng, toàn bộ thám tử tiến vào đó đều không một ai trở ra. Thế nên ta hy vọng các vị không tiến vào khu cực nội lâm Bạo Thú Lâm.
- Nói nhiêu đó chắc có vị cũng mường tượng ra được sự nguy hiểm của Bạo Thú Lâm rồi, vậy giờ ta sẽ đưa các vị đến Bạo Thú Lâm.
Dứt lời, Phùng Bất Nhị, liền dẫn bọn họ đi về hướng khu đại sâm lâm sau lưng. Đi chừng khoảng một canh giờ sau thì bỗng Phùng Bất Nhị đứng lại.
Chúng nhân ngẩn đầu nhìn lên, chỉ thấy chỗ này dựng một bia đá khổng lồ, bên trên bia đá ghi lại ba chữ Bạo Thú Lâm, trong chữ viết ẩn chứa sức mạnh kinh người, chỉ sợ người khắc bia đá này tu vi cực mạnh, sâu không lường được.
Tinh Hồn nhìn ba chữ Bạo Thú Lâm, hai hàng chân mày chợt chau lại, hắn dường như cảm giác được có một lực lượng khá quen thuộc phản phất ẩn hiện trên ba mặt chữ.
“Kỳ lạ!”
Trong đầu hắn xuất hiện ba chữ này, tuy nhiên đúng lúc đó thì Phùng Bất Nhị giọng nói vang lên:
- Đây chính là lối vào Bạo Thú Lâm, chúc các vị thí luyện thành công.
Sau khi Phùng Bất Nhị nói, Tinh Hồn cùng với vô số người khác bắt đầu tiến vào trong Bạo Thú Lâm.
Khi đang bước đi, bỗng nhiên họ cảm nhận được bản thân mình như vừa mới vượt qua được một tầng kết giới vô hình vậy, khi quay mặt nhìn lại phía sau lưng, không ngờ lại không thấy bóng dám đám người Phùng Bất Nhị đâu cả.
Mà khi nhìn xung quanh, không ngờ chẳng có lấy một bóng người nào. Dường như sau khi bước qua kết giới, những thí luyện giả sẽ được truyền tống đến một nơi ngẫu nhiên.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
- Bạo Thú Lâm này giống như một khu vực nguyên thủy, hoàn toàn khác với những khu sâm lâm bình thường.
Tinh Hồn truyền tống xuống một khu vực đầm lầy, không gian đầy rẫy những hơi thở hôi tanh xen lẫn mùi hương của đất, mùi vị rất là khó chịu.
Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, đột nhiên có một luồng sát khí xuất hiện.
Tinh Hồn xoay lại nhìn, chỉ thấy ở trung tâm đầm lầy có hai đốm sáng màu xanh lè rực lên. Nhìn kỹ lại thì mới nhận ra, thì ra đó là đôi mắt của một đầu hoang thú.
Nó từ trong đầm lầy bơi ra, há miệng gầm lớn một tiếng để thị uy.
- Bích Thủy Ngạc Thú?
Bích Thủy Ngạc Thú hình dạng khổng lồ, toàn thân nó màu đen xám, lớp da bên ngoài như một lớp áo giáp kiên cố bảo vệ thân thể nó, cái hàm đầy răng nanh nhọn hoắc.
- Hừ, Hậu Thiên hoang thú cấp một cũng dám ra oai.
Bích Thủy Ngạc Thú mặc dù thân thể rất lớn, tuy nhiên nó chỉ là một đầu Hậu Thiên hoang thú cấp một mà thôi, bởi vì dựa vào địa hình đầm lầy nên thực lực của nó được phát huy toàn bộ, so với Hậu Thiên hoang thú cấp một khác mạnh hơn một chút.
Nếu là trước đây thì Tinh Hồn còn e ngại, tuy nhiên, bây giờ hắn đã đột phá hậu kỳ Phàm Tiên Cảnh, há có thể bị Bích Thủy Ngạc Thú này đe dọa được.
- Vạn Thú Nhất Kích!
Tinh Hồn không chút khoang nhượng, tốc độ cực nhanh lao đến gần Bích Thủy Ngạc Thú, bàn tay hóa thành trảo ấn, chưởng một phát liền kích sát được Bích Thủy Ngạc Thú.
Nó gầm lên một tiếng bi thương, rồi một giây sau không động đậy gì được nữa.
- Để xem, Bích Thủy ngạc Thú, lớp da nguyên vẹn được ba điểm, bốn răng nanh được hai điểm. Đáng tiếc, lớp da của nó bị mình làm hỏng rồi.
Trước đó, những trưởng lão đã khắc xuống bảng danh sách những vật phẩm cần thu thập vào có thể đổi thành điểm tích lũy để được nhận phần thưởng bên trong nhẫn ngọc.
Bởi vì không có danh sách xếp hạng, thế nên không ai biết được mình đang đứng ở thứ hạng nào. Nếu muốn xem thử vật phẩm đó có được xếp vào danh sách cần tìm cũng như được bao nhiêu điểm tích lũy thì chỉ cần truyền thần thức vào nhẫn ngọc là có thể xem được.
Sau khi kiểm tra xong, Tinh Hồn liền bẻ xuống bốn cái răng nanh của Bích Thủy Ngạc Thú. Mặc dù chỉ được hai điểm tích lũy, nhưng thế này xem như không tệ rồi.
Đem bốn cái răng nanh ném vào nhẫn trữ vật mà chấp sự các phái trước đó đem tặng xuống. Kế tiếp, Tinh Hồn tản thần thức ra để đi săn hoang thú. Thực lực của Tinh Hồn hiện giờ, chỉ cần không đụng phải Hậu Thiên hoang thú cấp hai hay cấp ba thì mọi chuyện có thể dễ dàng xử lí được.
Sau khi tiến vào Bạo Thú Lâm, thần thức của Tinh Hồn bị thu hẹp lại đáng kể, chỉ có thể quan sát được trong phạm vi hai mươi thước mà thôi.
Trong phạm vi thần thức, hắn bỗng nhìn về phía tây, nói đó bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người. Những người này đang chạy về phía Tinh Hồn cùng một lúc, tựa hồ đang bị truy đuổi bởi ai đó.
- Phía trước có người, hậu kỳ Phàm Tiên Cảnh, tốt quá rồi!
Những người này xuất hiện khá nhanh, tu vi hầu hết đầu là trung kỳ Phàm Tiên Cảnh, nhìn thấy Tinh Hồn tu vi mạnh mẽ thì vui mừng, nói lớn:
- Đạo hữu, giúp chúng ta với.
Bọn họ đồng thanh nói. Tinh Hồn không đáp lại, hắn phóng tầm mắt nhìn sau lưng, chỉ thấy cây cối rung chuyển dữ dội, đồng thời truyền đến một tiếng gầm đinh tai nhức óc.
- Hám Nguyệt Yêu Miêu? Các ngươi lại đi chọc vào Hám Nguyệt Yêu Miêu.
Với kiến thức của mình, Tinh Hồn nhìn qua thì nhận ra ngay. Hoang thú truy đuổi bọn họ gọi là Hám Nguyệt Yêu Miêu, chính là một đầu Hậu Thiên hoang thú cấp hai. Mặc dù thuộc loại thực lực kém nhất trong Hậu Thiên hoang thú cấp hai, nhưng cũng không phải là thứ mà đám tiên giả trung kỳ Phàm Tiên Cảnh có thể chọc vào được.
- Chúng ta bị truyền tống đến gần tổ của Hám Nguyệt Yêu Miêu, phát hiện bên trong tổ của nó có một gốc linh dược, định vào đó trộm lấy thì bị Hám Nguyệt Yêu Miêu phát hiện, thế nên…
Mấy tên kia vừa thở dốc, vừa giải thích với Tinh Hồn.
Trông bọn họ lúc này bộ dạng thê thảm, gương mặt nhợt nhạt, hẳn là trên đường bị Hám Nguyệt Yêu Miêu truy sát gặp không ít khó khăn.
Hám Nguyệt Yêu Miêu hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tinh Hồn, không hiểu tại sao khi nhìn thấy hắn thì bước chân của nó hơi bị chùn lại, mặc dù vẫn còn giữ lại đó bộ dạng hung hãng, thế nhưng đích thực trong mắt nó xuất hiện một tia e dè.
- Hám Nguyệt Yêu Miêu, hai mắt được một trăm năm mươi điểm tích lũy, lông ngực được bảy mươi điểm tích lũy, đuôi được bốn mươi lăm điểm tích lũy, nếu sinh ra nội đan thì được năm trăm điểm tích lũy.
Tinh Hồn nhìn thân thể Hám Nguyệt Yêu Miêu, miệng vừa lẩm bẩm tính toán. Hám Nguyệt Yêu Miêu mặc dù thực lực yếu nhất trong hàng Hậu Thiên hoang thú cấp hai, thế nhưng thân thể của nó đều là bảo vật, không phải là Hậu Thiên hoang thú cấp một có thể so sánh được.
Hám Nguyệt Yêu Miêu mặc dù chưa thông linh, nhưng dường như nó cảm nhận được Tinh Hồn đang xem nó như một món đồ vật tùy tiện bỏ vào trong túi.
Nộ ý của nó bỗng chốc nổi lên, tia úy kị trong mắt liền biến mất.
- Các ngươi lui lại, để ta xử lí con tiểu miêu này.
- Đạo hữu cẩn thận, nó rất mạnh đấy.
Một trong những người bị Hám Nguyệt Yêu Miêu truy đuổi đến đây hảo tâm nhắc nhở, nhưng cũng giống như mấy tên khác, đều cật lực bỏ chạy. Bởi bọn họ không nghĩ rằng, Tinh Hồn có thể đối phó được với Hám Nguyệt Yêu Miêu.
Chỉ thấy Hám Nguyệt Yêu Miêu gầm lớn một tiếng, âm thanh muốn đi vào não hải mà công kích. Giống như một cái bóng mờ lao thẳng đến, giương hai cái trảo sắc bén như những thanh kiếm câu, vồ thẳng đến Tinh Hồn.
- Chết đi!