Ngay sau tiếng hét dài của Hạ Nhất Cường, Tiểu Ứng Long vốn đang u sầu thì hai mắt sáng rực lên, gương mặt cực kỳ rạng rỡ, nào còn trạng thái u sầu lúc đầu nữa.
Có điều, Tiểu Ứng Long nói chuyện chỉ có Tinh Hồn nghe được, còn trong mắt người khác thì chẳng khác gì một đầu thú cưng đang gào thét ầm ĩ mà thôi.
Thấy Tiểu Ứng Long cử động, một vài nữ nhân trông thấy bộ dáng mập mạp tròn xoe của nó thì liền ồ lên, bởi vì trông Tiểu Ứng Long cực kỳ đáng yêu.
Đối với các nàng là vậy, còn trong mắt đám Hạ Nhất Cường thì càng thêm chướng mắt.
- Lão đại, con chó đó trông ngon, lấy đầu tạp chủng xong bắt con chó đó làm thịt, ăn mừng chiến tích của chúng ta.
- Mấy nha đầu ngoài kia hình như đặc biệt ưa thích con chó con đó, đem bán chắc kiếm được bộn tiền, lấy tiền đó vào thanh lâu giải khuây, vừa uống rượu vừa sung sướng, không đã hơn sao.
- Hắc hắc, ý kiến này tuyệt vời. Một lát nữa, nhớ đừng để con chó con đó chạy thoát.
- Chó con…
Bọn chúng nghe không hiểu Tiểu Ứng Long nói, nhưng ngược lại, Tiểu Ứng Long lại hiểu được.
- Cái con bà nó, dám bảo long gia gia nhà ngươi là chó? Bổn long liều mạng với các ngươi.
“Gấu gấu gấu gấu…”
Tiểu Ứng Long gào lớn phẫn nộ, nhưng trong mắt đám người đứng nhìn thì lại chẳng khác gì một con chó con đang tru tréo. Càng nhìn càng đáng yêu ra mặt.
Hạ Nhất Cường không quan tâm đến cái gì Tiểu Ứng Long, mục tiêu của hắn đến đây, đó chính là lấy đầu của Tinh Hồn.
Trường đao trên tay xuất hiện, trong mắt sát ý không thèm che dấu, chỉ thẳng mặt Tinh Hồn, gằng giọng:
- Hôm nay, tạp chủng ngươi đừng hòng trốn thoát.
Tinh Hồn ngẩn mặt lên, thân hình khẽ động, nhảy xuống khỏi mỏm đá.
- Tiểu tử, bổn long rất tôn quý, không thể ra tay với bọn hèn mọn đó. Ngươi giúp bổn long thu thập chúng.
- Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi trả thù.
- Mấy thằng dám bảo bổn long là chó, nhớ đừng giết, đánh thành đầu heo được rồi, sau đó để bổn long xử lý.
Tiểu Ứng Long bỗng trong mắt lóe lên một tia tà quang, gương mặt gian manh cong lên một nụ cười để lộ hàm răng sáng bóng.
Tinh Hồn liếc nhìn Tiểu Ứng Long, chẳng buồn trả lời nó mà đi thẳng về phía trước, đứng đối diện với đám Hạ Nhất Cường.
So với trước đây, thực lực Hạ Nhất Cường đã mạnh lên một chút, dĩ nhiên là nhờ quá trình thí luyện này. Bất quá, cũng chỉ thế thôi, bởi thực lực của Tinh Hồn bây giờ, không cần xuất ra Đồ Lục, không cần vận dụng đệ nhất trọng kiếm ý, chỉ bằng thân thể cường hãn, Tinh Hồn cũng đủ để đánh bại Hạ Nhất Cường rồi.
- Ngươi hôm đó đã giết rất nhiều anh em của lão tử, ngày hôm nay, lão tử sẽ lấy đầu ngươi để tế mấy người anh em đó.
Hạ Nhất Cường ngữ điệu trịnh trọng hô lớn, toan chuẩn bị xuất thủ thì bỗng một tên đàn em đi cùng với hắn đến đây bỗng bước lên, tay đặt vào vai Hạ Nhất Cường, nói:
- Đại ca, tạp chủng đó, cứ để cho đệ lo.
Tên vừa mới mạnh mồm muốn giết Tinh Hồn, thực lực không tệ, dĩ nhiên cũng đã tiến giai Phù Tiên Cảnh. Có điều, cảnh giới không ổn định, có lẽ mới đột phá cách đây ít ngày.
- Tạp chủng đó khá lợi hại, cẩn thận.
- Thực lực của ta, lão đại còn chưa rõ sao, hắc hắc… Tạp chủng đó, cũng chỉ để thư giãn gân cốt mà thôi.
Trước đây từng chứng kiến thực lực của Tinh Hồn, Hạ Nhất Cường hảo tâm nhắc nhở đàn em của mình. Tuy nhiên, người này trong ánh mắt khinh thường Tinh Hồn, cười lớn tiếng, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của Hạ Nhất Cường.
- Lão đại, ở đây đợi tin vui của ta đi.
Hắn bước lên, đứng đối diện với Tinh Hồn, chiếc áo mặc phong phanh trong gió lớn bay lơ đảng, lộ ra một cơ thể săn chắc. Tựa hồ tên này đang cố ý làm vậy để cho những nữ nhân xung quanh trông thấy.
Bất quá, đối với các nữ nhân, sự chú ý toàn bộ đều đặt lên trên Tiểu Ứng Long hết cả rồi, nào quan tâm hai tên đực rựa đánh nhau nữa chứ.
- Tạp chủng, bổn đại gia gọi là Lữ Tranh, sau này xuống dưới còn biết ngõ để mà no…
- Lữ Tranh, cẩn thận!
Lữ Tranh còn chưa kịp nhận ra chuyện gì thì trước mặt hắn xuất hiện một đạo quyền kình, tốc độ nhanh xé gió, đấm thẳng vào mặt Lữ Tranh.
Đùng một tiếng, gương mặt của Lữ Tranh, thế mà bị Tinh Hồn đấm xuyên thủng, máu tươi dính đầy trên tay hắn, lễn trong đó là những mảnh xương vỡ vụn và dịch não.
- Khi giao chiến, chớ nói nhiều.
Tay còn lại nắm tóc Lữ Tranh, kéo ra khỏi tay cánh tay đấm hắn ta thủng mặt, nhẹ nhàng đem vứt sang một bên.
Lữ Tranh, cứ như vậy mà bị Tinh Hồn giết chết một cách nhẹ nhàng. Thiết nghĩ, có lẽ bản thân Lữ Tranh cũng chẳng biết mình làm sao bị giết chết.
Toàn trường im lặng, ánh mắt kinh ngạc nhìn Tinh Hồn.
Lữ Tranh, mặc dù chỉ mới đột phá Phù Tiên Cảnh, thế nhưng đối với viên mãn Phàm Tiên Cảnh vẫn có một khoảng cách khá lớn. Cư nhiên một gã Phù Tiên Cảnh lại bị một gã viên mãn Phàm Tiên Cảnh giết chết.
- Bản long đánh giá, đây là một quyền hết sức thô bạo, các cô em xinh đẹp không nên học hỏi.
Trong sự im lặng đó, chỉ có Tiểu Ứng Long là lên tiếng, bất quá, ở đây chỉ có mỗi một mình Tinh Hồn hiểu được.
Thuộc hạ cư nhiên lại bị giết chết trước mặt, Hạ Nhất Cường gương mặt rất khó coi, đồng thời, trong lòng hắn đánh giá Tinh Hồn lại một lần nữa.
Thực lực của Tinh Hồn, so với hắn mạnh hơn tưởng tượng. Chẳng trách này đó, Phong Nhạc lại để cho Tinh Hồn chạy thoát.
- Tất cả cùng lên cho ta.
Hạ Nhất Cường quát lớn, hắn lúc này chỉ cần giết chết Tinh Hồn là được, bởi hắn cảm nhận, nếu một đấu một, chỉ trong ngay cả bản thân hắn cũng không dám chắc giết nổi Tinh Hồn.
- Tuân lệnh đại ca.
Nguyên một đám hô vang, đồng thời xông lên tấn công. Trong mắt Tinh Hồn, những kẻ này chẳng khác gì một đám ô hợp cả.
Chỉ thấy Tinh Hồn chuyển sang tư thế, tay co lại thành quyền, nguyên lực trong cơ thể ba động.
- Phong Loa Toàn Hoàn.
Trong mắt lóe lên một tia tinh mang, tốc độ của Tinh Hồn cực kỳ quỷ dị, chỉ thấy hắn hóa thành một bóng ảnh, bay xuyên qua đám ô hợp kia.
Máu tươi túa ra, chỉ trong giây lát, mười mấy người, cư nhiên toàn bộ đều chết hết, chỉ còn sót lại đúng một mình Hạ Nhất Cường.
Bất quá, Hạ Nhất Cường cũng chỉ sót lại một hơi thở, tùy tiện một cước nhẹ cũng đủ lấy xuống cái mạng nhỏ.
- Ta… ta sai rồi, tha cho ta một mạng.
Hạ Nhất Cường triệt để khiếp sợ rồi, thực lực của Tinh Hồn quá mạnh, một quyền giết chết tất cả đám đàn em.
Khoảng khắc đó, Hạ Nhất Cường nhanh tay lấy ra một kiện pháp khí phòng ngự để che chắn, nhưng lực lượng thân thể của Tinh Hồn, dù là Hậu Thiên hoang thú cấp hai cũng không sánh bằng, kiện pháp khí phòng ngự kia chỉ là hạ phẩm pháp khí, làm sao chống đỡ nổi. Mà đừng nói là một, cho dù là mười kiện hạ phẩm pháp khí cũng không chống lại một quyền kia.
- Đừng lo, ngươi rồi sẽ gặp Mộ Kính.
Tinh Hồn nói ra câu này, trong mắt Hạ Nhất Cường nghi hoặc cùng khiếp sợ. Cuộc giao dịch giữa hắn ta và Mộ Kính, chỉ có hai bên biết, vậy mà Tinh Hồn lại… mang theo nghi hoặc cùng sợ hãi, cái đầu của Hạ Nhất Cường bị Tinh Hồn dẫm nát, máu thịt lẫn lộn, chẳng còn sót lại một tia sinh mệnh.
- Tên kia, bổn long bảo là chừa lại một vài thằng cho bản long mà. Đáng kiếp, tên nô tì này lại cãi lời bổn long.
Tiểu Ứng Long trong mắt lóe lên phẫn nộ, quát lớn.
Có điều, hành động này của nó, trong mắt các thiếu nữ ở đây lại giống như đang hò reo vui mừng vì thắng lợi của chủ nhân mình.
- Con chó con này thật dễ thương, ước gì được ôm nó một cái.
- Không biết hắn có bán con chó con đó không nhỉ?
- Chó con ơi, tới đây với tỷ, tỷ sẽ cho ngươi ăn đồ ăn ngon…
Cảnh tượng chém giết đáng sợ trong mắt các thiếu nữ, ngay lập tức đổi thành mê hoặc khi nhìn Tiểu Ứng Long.
Bất quá, ngay sau đó thì mấy cỗ khí tức mạnh mẽ xuất hiện.
- Tránh đường mau.
Một tiếng hô lớn vang lên, đột nhiên từ trong đám đông tách ra làm hai bên, tạo thành một con đường nhỏ vừa đủ cho một vài người bước qua.
Một thanh niên dung mạo anh tuấn, thân thể tráng kiệt, trên người một kiện trường bào thanh y sạch sẽ. Có điều, trong mắt hắn sát ý không hề che dấu, tựa hồ đang muốn giết người vậy.
- Là Dương gia Dương Trung, một trong những thế gia đệ tử thiên tài tham gia thí luyện.
- Nghe nói Dương gia dòng chính toàn bộ đều được đưa vào Thiên Kiếm Tông tu luyện, nhờ vậy mà Dương Trung mới có cơ hội từ dòng thứ đôn lên. Không ngờ trong một thời gian ngắn bộc lộ thiên phú, trở thành một trong các thiên tài thế hệ này của Dương gia.
- Dương Trung, thời gian tu luyện mặc dù lâu hơn Phong Nhạc, có điều thời điểm hiện tại, thực lực cũng không thua kém bao nhiêu cả.
- ………
Dương Trung là người đầu tiên trong đám thế gia đệ tử thiên tài xuất hiện tại đây. Còn nhớ khi tranh đoạt Thiên Niên Địa Linh Tuyền, Dương Trung chính là một trong số những người bị Tinh Hồn đánh bại, sau đó đoạt đi nhẫn trữ vật.
Là thế gia đệ tử thiên tài, mặc dù không thể so sánh với thiên tài cấp bậc yêu nghiệt như Thượng Quan Lãnh hay Dương Thiên Quân, nhưng Dương Trung thực lực trong đồng cấp rất mạnh, có năng lực vượt cấp khiêu chiến, được Dương gia coi trọng.
Vì vậy nên, Dương Trung tự nhiên sinh ra kiêu ngạo. Bị một tên tán tu đánh bại, đoạt đi nhẫn trữ vật, mà tên tán tu này chỉ là một gã Phàm Tiên Cảnh, kiêu ngạo như Dương Trung, làm sao chịu đựng?
Nếu trước đây không phải do Phong Nhạc sử dụng Cường Lực Phù muốn giết Tinh Hồn, chỉ sợ Dương Trung cũng đã lao lên rồi.
Nói đến, từ khi xuất hiện tại Đại Thiên Thế Giới, hay nói rõ hơn là tại Hư Thần Tinh, Tinh Hồn quan hệ dây dưa rễ má với Dương gia là nhiều nhất.
Trước đây kết thù với Dương Khai, hôm nay lại kết thù với Dương Trung. Nhưng dù là Dương Trung hay Dương Khai, cả hai đều bị Tinh Hồn liệt vào danh sách phải chết.