Vốn Ti Mệnh không phải là kẻ hiếu chiến. Trước đây, dù cho có bị Liên Vân Quyết chọc tức khiêu khích hắn cũng không hề có ý muốn đánh nhau với Liên Vân Quyết, lần đó nếu không phải Liên Vân Quyết liên tục gây khó dễ, thậm chí còn ảnh hưởng đến Kha Thiên Lạc và Tang Tương thì hắn cũng chẳng có ý muốn xuất thủ.
Còn lần này, vừa động một cái đã đánh người, đều là có nguyên do bên trong đó cả.
Ti Mệnh hắn thức giấc sau một giấc ngủ dài đằng đẵng mà chính bản thân hắn cũng chẳng biết đã trôi qua bao lâu. Vẫn là thiên địa Thần Hoang, nhưng cảnh không còn mà người cũng chẳng còn, không một chút thân thuộc nào cả, một kẻ đơn độc đến đáng thương.
Bạn thân hắn, Kha Thiên Lạc; người yêu hắn, Tang Tương; rồi U Đô bộ lạc nữa… tất cả đều không còn, giống như đã biến mất vào dòng chảy của thời gian.
Lúc này đây, hắn chỉ muốn chết đi cho rồi. Nếu như được, hắn chỉ mong mấy chục vị Đại Thần Tôn kia giết mình đi.
Đột nhiên, Ti Mệnh dường như cảm giác được một tia hơi thở thân quen.
Từ trong không gian, như theo cơn gió bay về phía hắn, như muốn để hắn biết, cho dù thời gian có trôi qua bao lâu, một trăm năm, hay một vạn năm, vĩnh viễn có một người vẫn đang chờ đợi… chờ một ngày hắn sẽ trở về.
Một giây ngẩn ra, trận cuồng phong được Ti Mệnh triệu hoán bị suy yếu đi đôi chút. Mà mấy chục vị Đại Thần Tôn kia, ai ai cũng có thực lực hùng mạnh, tu vi thông thiên, làm sao có thể bị trận cuồng phong này ngăn cản được.
- Cùng lên, bắt hắn lại rồi tra hỏi sau.
Vị Đại Thần Tôn vừa lên tiếng dường như là người có địa vị cao nhất tại Cổ Đế Thành, sau khi đánh tan trận cuồng phong thì quát lớn.
Những Đại Thần Tôn khác gật đầu, nhưng chưa kịp xuất thủ thì lập tức bắt gặp ánh mắt đầy sát khí của Ti Mệnh.
- Ta đã bảo đừng làm phiền ta!
Hắn nhắc lại câu nói trước đó lại một lần nữa, nhưng ngữ điệu có chút khác biệt.
Lần trước, ý tứ bên trong có gì đó buông xuôi, giống như có ý kích động các cường giả Đại Thần Tôn liên thủ giết mình.
Còn lần này, nó lại chính là một lời cảnh cáo. Nếu như những cường giả Đại Thần Tôn này tiếp tục ngán đường thì hắn sẽ không nương tay. Lại nói, chính hắn cũng không hiểu bản thân lấy đâu ra tự tin mà dám cường thế bức bách mấy chục vị cao thủ mạnh nhất Thần Hoang, nhưng hắn cảm nhận được rằng, mình có thể đánh bại được bọn họ.
Cao thủ Đại Thần Tôn không ai không phải người trải qua sinh tử ma luyện, vào sinh ra tử, giẫm đạp trên xác chết người khác để đạt đến đỉnh cao, bản lĩnh cùng tâm tính ai nấy đều vững chãi như bàn thạch.
Tuy nhiên, một cái liếc nhìn, một lời cảnh cáo của một kẻ mà trên người không xuất hiện bất kỳ một tia dao động nào, ấy vậy mà khiến cho trong lòng bọn họ sinh ra một tia sợ hãi. Cảm giác như chính mình đang đối đầu với thiên địa khổng lồ vậy.
Dĩ nhiên Ti Mệnh sẽ không cho rằng chỉ vì một lời hù dọa của mình thì những cường giả Đại Thần Tôn này sẽ từ bỏ việc bắt giữ mình.
Chỉ thấy hắn nhấc tay lên, trong giây lát thiên địa nguyên khí bị hắn theo túng, một tiếng *oong oong minh minh* trong không gian khẽ truyền ra, vô số cơn bão cuồng phong bất ngờ xuất hiện. Theo sự điều khiển của Ti Mệnh, những cơn cuồng phong này huyễn hóa thành hàng trăm đầu phong long, gào thét dữ dội, nhe nanh múa vuốt bao vây những cường giả Đại Thần Tôn. ]
Còn hắn thì nhân cơ hội bọn họ bị phong bao vây, phi hành đến nơi đang phát ra tiếng gọi.
- Đừng để hắn chạy, mau đuổi theo.
Dưới sự bao vây của những cường giả Đại Thần Tôn mạnh nhất Cổ Đế Quốc mà để cho một kẻ chạy thoát, nếu bị truyền ra ngoài, há chẳng phải là một chuyện vô cùng buồn cười và mất mặt sao.
Cho dù thế nào đi nữa, bọn họ cũng không thể để chuyện này xảy ra được.
Nhưng ngay lúc đó, từ trong hoàng thành Cổ Đế Quốc, tiếng chuông thanh minh trong trẻo đột ngột vang ra khắp tứ phương bát hướng.
Nghe âm thanh tiếng chuông ngâm vang, so với việc Ti Mệnh xuất hiện và bỏ đi trước mặt mấy chục cường giả Đại Thần Tôn thì chuyện này còn khiến người khác hấp dẫn sự chú ý hơn.
- Là tiếng ngâm của Địa Hoàng Chung.
Một cường giả Đại Thần Tôn biến sắc nói.
- Địa Hoàng Chung, Thần Khí trước khi Cổ Thiên Đế phi thăng Thần Giới đã lưu lại để bảo vệ Cổ Đế Quốc. Trừ khi Cổ Đế Quốc gặp họa diệt quốc thì Địa Hoàng Chung mới phát ra tiếng ngâm, nhưng Cổ Đế Quốc vẫn hưng thịnh vạn năm qua, Địa Hoàng Chung vì thế cũng lặng im. Lần này Địa Hoàng Chung ngâm vang, không lẽ là…
Cường giả Đại Thần Tôn có địa vị cao nhất trong số mấy chục cường giả Đại Thần Tôn giọng nói không giữ được bình tĩnh nữa. Vừa nói vừa ngẩn đầu nhìn lên bầu trời trong xanh, trên thương thiên kia ẩn ẩn có một cỗ uy thế kinh người đang chậm rãi giáng xuống.
- Cổ Thiên Đế trở về.
Trong giọng nói tang thương, sự kinh sợ xen lẫn vui mừng từ từ thốt ra.
- Là Cổ Thiên Đế?
- Thực sự là Cổ Thiên Đế trở về sao?
- Cổ Thiên Đế mấy vạn năm qua chưa hề liên lạc gì với hạ giới chúng ta, ông ấy trở về có chuyện gì?
- Chuyện này không phải chuyện chúng ta nên bàn luận. Truyền lệnh xuống Cổ Đế Thành cùng những quốc gia chư hầu, tất cả tập trung tại Phong Thần Sơn, chuẩn bị tiếp đón Cổ Thiên Đế giáng lâm.
- Tuân lệnh Đại Quốc Sư.
Bỗng một người tiến lên hỏi:
- Đại Quốc Sư, còn kẻ kia?
- Mặc kệ hắn. Vẫn nên ưu tiên việc tiếp đón Cổ Thiên Đế.
- Mọi chuyện đều nghe theo sắp xếp của Đại Quốc Sư.
Người được gọi là Đại Quốc Sư ánh mắt thâm trầm nhìn hướng của Ti Mệnh bỏ đi, trong mắt lóe lên một tia ba động.
“Hướng đó là Huyết Ma Cốc… hắn đến đó là gì? Mà thôi…”
Đại Quốc Sư lắc đầu nhẹ, rồi tạm thời đặt Ti Mệnh sang một bên, ra lệnh cho hạ nhân chuẩn bị tiếp đón Cổ Thiên Đế hạ phàm.
********* Quyển 1: Ti Mệnh *********
Huyết Ma Cốc, một cái tên vừa nghe đã thấy kinh hãi, tràn ngập mùi máu tanh sát phạt. Tuy nhiên, cảnh quan nơi này lại hoàn toàn trái ngược với cái tên đầy sát khí của nó.
Huyết Ma Cốc một mảnh thanh tịnh, hoa cỏ tương liên, bầu trời trong xanh, mây trắng trôi nổi bồng bềnh vô định, không khí trong lành ôn hòa, thật khiến cho tâm tình người ta thoải mái.
Kỳ lạ một điều là, một nơi thanh bình này lại không có lấy một bóng người nào qua lại, cũng không có một dấu chân của động vật cả.
Một mảnh không gian yên ắng và tĩnh lặng đến lạ thường. Tựa hồ… Huyết Ma Cốc này là nơi chôn cất một đó vậy.
Bỗng nhiên từ xa xuất hiện những gợn sóng, sau vài hơi thở, một bóng người chợt hiện ra. Người này chính là Ti Mệnh.
Hắn theo tiếng gọi yếu ớt vọng trong không gian mà tìm được đến nơi này. Vừa đến nơi, Ti Mệnh mắt bỗng rưng rưng, mũi hơi cay cay, cơ thể không khỏi run lên từng cơn. Trong lòng hắn đang nổi lên một trận sóng lớn.
- Nơi này… U Đô bộ lạc. A Công… mọi người… Ti Mệnh về rồi.
Trên đường đến đây, trong ký ức mơ hồ của hắn cảm thấy có gì đó quen thuộc rồi. Nhưng khi đặt chân xuống, cái không khí quen thuộc này, vùng đất quen thuộc này, tất cả đều giống hệt như trong trí nhớ của hắn.
Đây chính là vùng đất U Đô bộ lạc. Cho dù hiện tại chỉ là một mảnh bình nguyên hoang vắng không bóng người, không còn những ngôi nhà bằng đá, không có những hàng rào gỗ dựng lên tạm bợ, hay những cư dân bộ lạc U Đô, tất cả đều không còn. Nhưng mùi vị của quê hương, cho dù thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa, mãi mãi hằng sâu trong trí nhớ Ti Mệnh.
Một người con xa xứ bao năm tháng trở về. Nhưng tất cả đều hóa thành tro bụi của thời gian. Ti Mệnh mất hết sức lực toàn thân, ngã khuỵu xuống, nước mắt rơi đầy trên gương mặt khổ sở.
Bỗng nhiên, có một bàn tay ấm áp dịu dàng bất chợt xuất hiện, từ phía sau đặt lên trên vai hắn.
*********