- Sơ kỳ Phàm Tiên Cảnh?
Phát hiện tu vi của Tinh Hồn chẳng ngờ lại thấp đến như vậy, thế nhưng mà gám cả gan ra cướp đồ. Mặc dù hầu như những đệ tử Linh Lôi Tông đều đang trọng thương, nhưng với tương quan lực lượng, không dễ gì một gã tiên giả sơ kỳ Phàm Tiên Cảnh có thể cướp đồ từ tay bọn họ được.
Hoàng Tiểu Ngư sắc mặt trầm xuống, mũi kiếm chỉ thẳng mặt, giọng nói lạnh lùng:
- Rời khỏi đây, ta có thể bỏ qua cho hành động vừa rồi của ngươi.
Nếu là một cao thủ đồng cấp hoặc mạnh hơn một chút, có lẽ Hoàng Tiểu Ngư sẽ nói chuyện khách khí, nhưng chỉ là một gã sơ kỳ Phàm Tiên Cảnh, hắn hoàn toàn không đặt trong mắt.
- Nếu ngươi đủ khả năng ép ta rời đi.
Tinh Hồn giọng nói lãnh đạm, đối diện với Hoàng Tiểu Ngư trả lời.
- Không thể không nói, lá gan của ngươi lớn lắm. Vậy ta muốn xem, có phải nó lớn bằng trời không!
Hoàng Tiểu Ngư hừ lạnh một tiếng, hắn chỉ nói đúng hai câu với Tinh Hồn, không rõ là do không hợp mắt hay hắn nghĩ rằng Tinh Hồn sẽ chẳng buồn nghe khuyên nhủ, lập tức rút ra song kiếm, thế như vũ bão lao thẳng tấn công.
- Bôn Lôi Trảm.
Hoàng Tiểu Ngư tu luyện công pháp có tên là Bôn Lôi Quyết, gồm có ba chiêu: Bôn Lôi Trảm, Bôn Lôi Thể và Bôn Lôi Chấn. Tại Linh Lôi Tông, công pháp Bôn Lôi Quyết này khá có danh tiếng, một bộ công pháp Hậu Thiên trung giai.
Nghe nói muốn tu luyện Bôn Lôi Quyết này phải tắm mình trong thiên lôi suốt bốn mươi chín ngày, làm cho thân thể sinh ra một tia lôi căn, chỉ cần lôi căn càng lúc càng sinh trưởng thì uy lực càng mạnh.
Có lời đồn đại tại Linh Lôi Tông cho rằng, một khi lôi căn sinh trưởng khắp cơ thể, biến cơ thể thành Hậu Thiên Lôi Thể, trong đồng cấp tuyệt đối là vô địch.
Tuy nhiên, lời đồn thì vẫn là lời đồn, bởi cho đến nay, chưa có một người nào tại Linh Lôi Tông tu luyện Bôn Lôi Thể đến mức xuất quỷ nhập thần như thế cả.
Nhưng qua lời đồn đó, mặc dù hơi phóng đại, thế nhưng uy lực của nó thì không thể xem thường được.
Chỉ thấy trong đôi song kiếm của Hoàng Tiểu Ngư giống như trong suốt, ẩn ẩn có một dòng lôi điện lóe lên, có tiếng nổ tí tách truyền ra từ thân kiếm.
Hoàng Tiểu Ngư hô lớn một tiếng, sau đó trảm ra một đường hình chữ thập, phá không công kích tới.
Hoàng Tiểu Ngư chính là tiên giả trung kỳ Phàm Tiên Cảnh, hắn mới đột phá cách đây không lâu, căn cơ vẫn chưa hoàn toàn ổn định, hẳn là do lời mời của nữ tử họ Mai kia nên mới đồng hành cùng, nhưng không vì vậy mà Tinh Hồn xem thường đối phương được.
Đoạn khẩu quyết mà Tiểu Ứng Long vừa truyền cho hắn – Chiến Thần Biến. Bởi vì dựa vào thứ này, Tinh Hồn mới dám chân chính lộ diện, ứng chiến đối đầu với đám đệ tử Linh Lôi Tông.
- Chiến Thần Biến – Hoang Lực.
Trong đoạn khẩu quyết viết lại rằng, lực lượng mạnh mẽ nhất tại Đại Thiên Thế Giới thuộc về hoang thú, muốn đoạt được lực lượng mạnh mẽ này thì phải chuyển hóa nguyên lực, biến nó thành lực lượng hoang dại của hoang thú.
Khi chuyển hóa nguyên lực thành hoang lực, tâm trí sẽ rơi vào trạng thái cuồng bạo, phải sử dụng một cách cẩn thận, nếu không rất có thể sẽ mất đi thần trí.
Điều đầu tiên để chuyển biến nguyên lực thành hoang lực, trong thân thể phải có một tia huyết mạch hoang thú. Huyết mạch hoang thú càng mạnh, nguyên lực biến hóa thành hoang lực dĩ nhiên sẽ càng mạnh.
Mà Tinh Hồn thì lại đáp ứng được nhu cầu này, bởi vì trong huyết quản hắn có một nửa là huyết mạch Long Tộc.
Nhờ vậy mà hắn lĩnh hội Chiến Thần Biến này rất nhanh, cứ y như rằng Chiến Thần Biến này sinh ra chính là dành cho hắn vậy.
Cây thương mục nát trong tay Tinh Hồn rung lên, tựa hồ như nó đã trở về với tay chủ nhân của mình, thế nhưng mà tản ra một cỗ uy thế kinh người, thậm chí là áp chế cả tinh thần của Hoàng Tiểu Ngư.
Trong giao chiến dù là tu sĩ hay tiên giả, tinh thần chiến đấu là một thứ rất quan trọng, chiến ý càng cao thì bộc lộ thực lực càng mạnh, còn ngược lại, chiến ý mất đi hay bị áp chế, thực lực giống như bị mất đi một nửa.
Mà Hoàng Tiểu Ngư chính là đang rơi vào trường hợp này.
- Kiếm Trảm Tinh Thần.
Tinh Hồn từ lúc còn là một gã tu sĩ tu hành tại Huyền Thiên Giới chỉ sử dụng kiếm, lâu lâu cũng sử dụng một số vũ khí loại khác, tu nhiên nếu nói hắn là một kiếm tu đơn thuần cũng không sai.
Thế nên những chiêu mà hắn học được đa số đều là kiếm chiêu.
Kiếm Trảm Tinh Thần này là một trong ba kiếm chiêu mạnh nhất của Tinh Hồn, nếu được thi triển bằng Đồ Lục thì uy lực không chỉ dừng lại ở mức này.
Muốn thi triển Kiếm Trảm Tinh Thần điều kiện cũng khá hà khắc.
Thứ nhất tiêu hao rất nhiều nguyên lực, một kiếm trảm ra mà như muốn rút cạn thể lực; thứ hai chính là pháp bảo có chịu nổi lực lượng Kiếm Trảm Tinh Thần hay không. Nếu như là những pháp bảo thông thường, chỉ sợ chưa kịp xuất kiếm thì đã vỡ vụn thành tro bụi rồi.
Kiếm Trảm Tinh Thần thi triển bởi thương mục nát, thế nên trảm xuống mang pháp tướng của cây thương mục nát.
Dù bị phong ấn, bề ngoài mục nát, nhưng nó chính là pháp bảo được tạo ra bởi nhân vật mạnh nhất nhì Vu Tộc, uy lực tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi.
Thương thế dễ dàng nghiền nát lôi kiếm khí, sau đó còn bổ thẳng xuống đầu hắn.
Một chiêu này quá bất ngờ, uy lực lại cường đại, Hoàng Tiểu Ngư không thể lùi lại né đi được.
- Bôn Lôi Thể.
Hoàng Tiểu Ngư gặp biến, thế nhưng vẫn phản ứng khá tốt, lập tức thi triển chiêu thứ hai trong Bôn Lôi Quyết – Bôn Lôi Thể.
Trong cơ thể hắn, lôi căn chớp nhoáng, cắn nuốt nguyên lực rồi biến hóa thành một đám lôi điện, từ bên trong phá ra, hình thành một tầng lôi giáp bảo vệ Hoàng Tiểu Ngư.
Thế nhưng làm cách nào có thể đối phó được với Kiếm Trảm Tinh Thần được. Một thương này đánh xuống, ẩn ẩn có tiếng long ngâm truyền ra, chính là âm thanh đến từ huyết mạch Long Tộc của Tinh Hồn.
Hoang lực mà hắn chuyển hóa không phải hoang lực của hoang thú thông thường, mà chính là Long Lực – tồn tại vương giả trong loài hoang thú.
Một thương trảm xuống, Hoàng Tiểu Ngư cảm giác như rằng một cái long trảo màu hoàng kim đang muốn bóp nát mình.
Tiếng nổ vang ầm ầm chấn động, phong kình lan ra khắp nơi khiến cho nử tử họ Mai và những đệ tử Linh Lôi Tông khác bị đẩy lùi về phía sau. Áp lực không chỉ đẩy lùi mà khiến cơ thể bọn họ sinh ra nội thương.
- Tên này quái vật phương nào?
Nữ tử họ Mai sắc mặt tái nhợt, nôn ra một ngụm máu, phải miễn cưỡng sử dụng mấy viên đan dược để cầm cự, đôi mắt nghiêm trọng nhìn vào làn khói bụi.
Hoàng Tiểu Ngư nằm bên trong cái hố lớn, bị đất đá đè lên, cả người máu tươi loan lỗ, dĩ nhiên thương thế rất nặng.
Còn Tinh Hồn, hắn tay phải cầm cây thương từ từ bước đến, đôi mắt lạnh lùng nhìn Hoàng Tiểu Ngư.
- Giờ thì đã rõ ai phải biến khỏi đây rồi chứ?
Giờ chỉ cần Tinh Hồn đâm xuống một thương, Hoàng Tiểu Ngư chắc chắn chết không nghi ngờ. Nhưng hắn lại không ra tay, chỉ thả xuống một câu nói này.
Mà không phải chỉ nói với riêng mỗi Hoàng Tiểu Ngư, mà là nói với những đệ tử Linh Lôi Tông kia nữa, bao gồm cả nữ tử họ Mai.
- Ngươi tên gì?
Hoàng Tiểu Ngư gượng sức ngồi dậy, miễn cưỡng lắm mới có thể đứng bằng hai chân, tuy nhiên vẫn phải dùng kiếm chống đỡ.
Hắn nhìn Tinh Hồn, trong mắt biểu lộ nghiêm túc, hỏi.
- Chỉ là một gã tán tiên vô danh.
Tinh Hồn nhàn nhạt đáp lời. Bỗng nhiên một giọng nói băng lãnh từ phía đối diện vang tới:
- Chúng ta là đệ tử Linh Lôi Tông. Ngươi biết động vào đồ của Linh Lôi Tông, hậu quả thế nào không?
Người mới nói chính là nữ tử họ Mai.
Sắc mặt nàng tái nhợt, trong làn bụi hư ảo hiện ra, mặc dù khung cảnh có chút hoang tàn bề bộn, nhưng không vì vậy mà nét đẹp của nàng bị che khuất. So với Dung Mẫn Nhi, vẻ đẹp của hai bên đúng là khó mà so sánh được.
Nhưng sắc đẹp của nàng tuyệt nhiên không làm cho Tinh Hồn bị chấn kinh. Hắn chỉ lãnh đạm đáp:
- Từ lúc nào vật tại Hằng Nhạc Sơn Mạch lại trở thành vật của Linh Lôi Tông các ngươi vậy?
Hắn nói ra câu này khiến cho nữ tử họ Mai bị chột dạ.
Những bỗng nhiên gã thanh niên họ Hồng – người đã truyền âm cho nàng chạy đến Hằng Nhạc Sơn Mạch quát lên:
- Hang ổ Xích Tuyến Xà là do bọn ta phát hiện, giết chết nó cũng là do chúng ta, dĩ nhiên trứng của Xích Tuyến Xà phải thuộc về chúng ta rồi.
- Thế ngươi có biết vết thương trên cơ thể Xích Tuyến Xà từ đâu mà ra không?
Tinh Hồn hỏi ngược lại.
Đám bọn họ nhìn nhau, sau đó lại nhìn hắn, ngữ điệu có hơi bị yếu thế:
- Không thể nào, ngươi chỉ là một tán tiên sơ kỳ Phàm Tiên Cảnh, làm sao khiến cho Xích Tuyến Xà trọng thương được.
Gã họ Hồng không cam chịu, hắn muốn trước mặt nữ tử họ Mai thể hiện một chút, vậy nên liền nói lại.
- Không phải ta vừa mới đánh bại hắn à?
Tinh Hồn ngữ điệu vẫn lãnh đạm như trước, liếc mắt nhìn Hoàng Tiểu Ngư, rồi lại nhìn đám đệ tử Linh Lôi Tông.
Nguyên một đám người rơi vào im lặng, không biết nên nói thế nào cho phải. Dù hơi khó tin, nhưng đúng là hắn vừa mới đánh bại Hoàng Tiểu Ngư thật.
Một tiếng hừ lạnh từ dưới cái hố truyền ra, Hoàng Tiểu Ngư bỗng nhiên trong mắt tràn ngập chiến ý.
Hắn tới đây chính là để trợ giúp nữ tử họ Mai, cũng chẳng rõ chuyện ở đằng sau là gì, vì sao phải bất chấp việc củng cố tu vi để giúp đỡ nàng, nhưng có thể khẳng định là giao tình hai bên không cạn.
Hoàng Tiểu Ngư nhấc kiếm lên, đồng thời lấy ra một lọ linh dịch sử dụng, sau đó ném chiếc lọ đi, nhìn lên Tinh Hồn.
- Trứng Xích Tuyến Xà, ngươi không đụng vào được.
- Vì sao?
Tinh Hồn hỏi ngược lại.
- Vì có ta ở đây.
Nhìn Hoàng Tiểu Ngư thương thế rất nghiêm trọng, chẳng ngờ hắn bỏ qua việc trị thương, nhảy ra khỏi hố sâu công kích Tinh Hồn.
Hoàng Tiểu Ngư như đang phát điên lên, mắt nổi lên gân đỏ, điên cuồng lao đến.