“Như quý vị và các bạn đã biết, hàng tháng vào ngày này sẽ có một đợt công thành chiến cực kỳ hỗn loạn nhằm tìm ra người đứng đầu mới cho các tòa thành, thiết lập bảng giá và thuế của các nhu yếu phẩm được bày bán trong những cửa tiệm chính quy...”
“Trong những năm gần đây, bất cứ tòa thành nào cũng đều đã từng thay đổi thành chủ và thế lực tiếp quản không dưới mười lần, duy chỉ có một ngoại lệ đặc biệt là tòa thành trực thuộc tổng bộ IMI, cũng là đại sứ quán đặc biệt của công ty này ở thế giới thứ hai.”
“Hôm nay, lần đầu tiên trường sinh thành của tập đoàn IMI hứng chịu sự công kích kể từ khi xây dựng, nhưng không phải từ các thế lực người chơi khác, mà là do một đàn thú triều không rõ từ đâu xuất hiện.”
“Gần đây có tin đồn rằng các thế lực lớn đang cùng liên hợp, thách thức tòa thành đại biểu cho IMI tại thế giới thứ hai này, liệu tất cả những sự việc này có phải là trùng hợp !? Để làm sáng tỏ vấn đề này, chúng tôi đã mời một số chuyên gia, cũng là những player kỳ cựu và thành công nhất thế giới thứ hai cùng tham gia buổi luận đàm...”
“Xin giới thiệu, ngài abc.... ngài xyz...”
...
Quán cafe nhỏ trong góc đường ở thành Midgar, chỗ Linh làm việc hôm nay có vẻ vắng lặng đến lạ kỳ. Thiếu đi nhân khí, mất đi một phần ấm áp, càng làm cho nơi này thêm đơn sơ, mộc mạc.
Trong quán chỉ có một vị khách duy nhất, một thiếu niên trẻ tuổi với khí chất lạnh lẽo, hoàn toàn chẳng đem lại cho quán chút sinh khí nào. Cảnh vật xung quanh đã đơn bạc, thiếu niên này lại càng giản đơn, toàn thân hắn toát ra một vẻ thong dong hững hờ, giống như cao nhân đắc đạo, chẳng màng thế sự.
Nói dễ nghe thì là như vậy, còn khó nghe một chút thì giống như một ông già sắp chết, chẳng có chút sức sống nào.
Vị khách duy nhất lại như vậy, nếu không có tiếng truyền hình trực tiếp ra rả trên tivi và một cô hầu bàn đi đi lại lại dọn đồ, người ta còn tưởng đây là phế tích nào đó.
Tách.
Một cốc cafe nóng hổi đặt trước mặt thiếu niên, cô hầu gái cẩn thận đặt xuống thêm một ly sữa tươi nhỏ, và một hộp đường trong suốt bằng thủy tinh. Thấy hắn dường như chẳng để ý, chỉ chăm chú nhìn lên màn hình tivi đang mô phỏng lại tình hình nguy cấp của tòa thành hoàng kim kia, cô đành nói:
“Cafe của cậu.”
“Cám ơn.”
“Hiếm khi thấy cậu có hứng thú với thứ gì như vậy.” Linh lần đầu tiên thấy được sự nghiêm túc của thiếu niên này, cảm thấy có chút thú vị, không nhịn được mà mở đầu câu chuyện.
“Người muốn tấn công tòa thành kia rất thông minh.” Thiếu niên kia đáp.
“Người muốn công thành !? Ý cậu là thật sự có người dám đánh chủ ý với tòa thành của IMI !?” Linh nghiêng đầu hỏi, có chút ngạc nhiên.
IMI ở thế giới thực thì không có bất cứ quốc gia hay thế lực nào dám động tới, nếu không muốn nói là sợ hẳn một phép.
Khoa học, công nghệ kỹ thuật của tập đoàn này đi trước thế giới vài trăm năm, thế lực ngầm thì nhiều không kể siết. Còn có tin đồn rằng thực tế bọn họ có thể tiếp quản 1/3 nền kinh tế thế giới. Tất nhiên chẳng có ai chứng thực được, người muốn chứng thực thì mấy hôm sau đều nhanh chóng được chuyển công tác đến vùng xa xôi nào đó, cuối cùng mất hút.
Sự mạnh mẽ của tập đoàn này là không thể chối cãi, hàng năm có vài trăm triệu người bon chen để được một chân nhân viên của tập đoàn, Linh cũng là một trong số đó.
Vậy nên khi tin đồn rằng có người đang liên hợp các thế lực cùng tấn công trường sinh thành của IMI, mọi người chỉ cười đùa cho qua, giống như chuyện phiếm trên báo lá cải thôi.
“Ừm, nếu tôi đoán không sai, khoảng một giờ nữa, thú triều sẽ chấm dứt, khi dẫn dắt tới chân thành những con thú sừng sỏ nhất, rồi nhân lúc hỗn loạn, một nhóm quân sẽ tập kích ở cánh trái.”
“Nếu thật sự muốn công thành, nên chờ đến khi đám thú và lính thủ bị lưỡng bại câu thương rồi sông vào hốt cả hai chứ !?” Linh bắt đầu tỏ ra mình có khả năng suy luận chiến sự. Cách nghĩ này rất đơn giản, ai cũng có thể nghĩ ra, nhưng cô cảm thấy mình có chút lợi hại, vì nghĩ ra rất nhanh.
“Thế giới thứ hai khác thế giới thực, công thành chiến chỉ được diễn ra trong một ngày. Nếu phung phí quá nhiều thời gian, mục đích của người công thành có thể sẽ thất bại.” Thiếu niên kia lắc đầu đáp.
“Ngoài công thành, còn có mục đích gì sao !?” Linh có chút hồ đồ, nói chuyện với người này rất tốn khí lực, vì hắn nói rất khó hiểu. Chắc là do cách tư duy của hai người không có chút tương đồng nào.
À không, phải là hắn và mọi người khác trên thế giới chẳng có chút liên quan gì mới đúng. Linh cảm thấy mình là người bình thường, hắn mới là người bất thường. Mở mồm là nói những thứ cao siêu, làm khó người nghe.
“Tôi không biết !” Thiếu niên kia nhấp một ngụm cafe, chợt khẽ nhíu mày – có lẽ là do hương vị.
“Cậu có thứ gì không biết sao !?” Thấy vẻ mặt kén chọn của hắn, Linh có chút bất mãn.
“Thứ gì tôi cũng phải biết à !?”
“Không hẳn, nhưng như thế không giống cậu cho lắm.”
“Tôi phải giống như thế nào đây !?”
“Tường đại nhân là wikipedia sống, trí tuệ siêu phàm, không gì không biết...” Linh chợt dài giọng đọc ra vô số biệt danh.
“Cậu nghĩ ra đấy à !?” Tường hỏi, có chút ngạc nhiên.
“Mọi người trong lớp đều nói như vậy.”