“Chúng ta có nên làm một bài cổ vũ gì đó cho khí thế không !? Hịch tướng sĩ chẳng hạn !?” Hans quay sang hỏi Northnan, anh ta cũng đang cưỡi trên một con đại bàng lớn khác.
Là nửa thành chủ của Mirgar, anh chàng này khá giàu có, Hans và đám đồng đội player 5x đều được anh ta khuyến mãi một tọa kị kiểu này. Tất nhiên cả đám vui vẻ chấp nhận, cái phần nhân tình này không nhiều cũng không ít, mang vào chẳng mấy nặng nề. Sau này có chuyện, mọi người cùng góp sức giúp đỡ lại anh ta là được.
“Chắc là không cần đâu !” Northnan ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
“Đám đầu đất dưới kia lúc này chỉ biết có đồ thành cướp của thôi ! Chúng ta chính là đám đi gây sự, còn cần phải tuyên dương chính nghĩa cho các binh sĩ nữa sao !?” Jonathan bay vọt lên đầu đội hình với Candy, cười đáp.
“Đúng vậy, list Item kiếm được trong đó cũng đủ để bọn họ đỏ mắt rồi ! Không cần quá màu mè, rất giả tạo !” Danny bay cạnh Northnan cũng nói với sang.
“Thành IMI trước giờ chưa từng bị công phá, tích lũy tài phú hẳn là rất khủng khiếp, mỗi người chỉ cần nhanh tay chiếm lấy một nhà dân, lục soát hòm đồ cũng có thể văng ra bí kíp, dù sao đó cũng là nơi đám nhà giàu tụ tập mà !” Candy cười nói.
“Hmm, mọi người nói cũng có lý, chẳng qua tôi vẫn không thể hiểu được, chút lợi ích đó cũng kéo được bằng này người, nghe điên thật !” Hans liếc mắt xuống dòng người dường như trài dài vô tận bên dưới, nhóm lãnh đạo bọn họ bay lơ lửng trên đầu đội hình, thành ra, phóng mắt nhìn khắp nơi, vẫn chỉ thấy ánh sáng le lói của những chiếc mũ giáp được điêu luyện – cường hóa tới lv +11. (trang bị được điêu luyện thường đổi màu và có hào quang xung quanh – giống chiếc áo trắng của Hans..)
“Đó là do cậu không phải chơi trong tình trạng thiếu thốn trang bị bao giờ !! Đại gia ạ !!” Danny trừng mắt đáp.
“Tôi tưởng kỹ năng mới là chủ yếu !?” Hans khó hiểu đáp. Trước đây cũng có lần cậu phải pk với cả chục đối thủ level cao gấp đôi mình, vẫn có thể thắng được – dù hơi chật vật một chút.
“Trước sức mạnh tuyệt đối, kỹ năng gì đó chỉ là trò mèo thôi !” Northnan nói.
“Ồ...” Hans không nói nữa, nhưng cũng chẳng thể hiện vẻ tán đồng.
...
“Nhắc mới nhớ, sau vụ này, chúng ta cũng nên offline đánh chén một bữa chứ nhỉ ! Tôi ở Australia, còn các cậu !?” Hỏa hồ ly – Candy bay dẫn đầu đoàn như biểu tượng nữ thần chiến thắng đột nhiên quay đầu lại nói.
“Tôi đang ở Trung Quốc !” Danny gãi gãi cái đầu hói đáp.
“Tôi hiện đang làm kỹ sư cho một phòng máy tại Nhật bản, ban ngày rất bận rộn, chắc không đi được đâu !” Northnan lắc đầu nói.
“Công việc gì đó cứ dẹp hết đi ! Đại gia Jonanthan đây sẽ bao các cậu ! Ông già tôi buôn ma túy ở Thái, tuy không cho tôi vào nghề nhưng mỗi năm đều ném cho cả đống tiền, bao hết các cậu một bữa đi Hawaii vẫn còn dư sức !” Jonanthan nhìn Candy cười lấy lòng, hềnh hệc nói.
Hans và mấy người kia trán đều đầy vạch đen, không biết nên nói gì cho phải. Hóa ra là con của đại gia ma túy, thảo nào có lắm sở thích biến thái như vậy.
Nói về sở thích bệnh hoạn của Jonanthan thì nhiều lắm, thích thấy máu nè – máu của mình hay máu của địch cũng không ngại, từ cái sở thích này lại hình thành tính cách khổ dâm cũng đáng buồn chẳng kém, thuốc, rượu, cờ bạc ở thế giới thứ hai tuy là ảo, nhưng hắn phối vị lại với nhau tạo thành một thứ gì đó tương đối xoắn quẩy, rồi cứ thế mà chơi tuốt. Còn may, tính cách của hắn không thối nát như mấy cái sở thích đó – làm bạn với tên này cũng khá vui vẻ, dây là dạng người chàm gì cũng nhúng, nhưng không để ai ghét bao giờ...
Tất nhiên, vẫn có hơi kinh hãi một chút, mỗi lần hắn mở miệng.
“Thế còn cậu !? Chồn bạc !?” Northnan đột nhiên hỏi, nãy giờ chỉ có Hans là chưa lên tiếng, có lẽ còn mải suy nghĩ về vấn đề sức mạnh và kỹ thuật.
“Ah, tôi hiện đang làm giáo viên ở mặt trăng, chưa nói đến thủ tục xuất ngoại rất rắc rối, mà dạo này sắp tới kỳ thi rồi, đám sinh viên sẽ quấn lấy, tôi cũng không rảnh ra chút nào được !” Hans đảo mắt đáp.
“Ồ ! Hay đấy, tôi cũng chưa tới mặt trăng bao giờ ! Được rồi mọi người, sau chuyến này, tôi sẽ mua vé cho cả party cùng đến mặt trăng dạo một vòng nhé ! Chúng ta có dân bản địa ở đây rồi ! Không lo thiếu hướng dẫn !”
“Ớ... khoan khoan !!” Hans hoảng hốt muốn ngăn lại.
“Vậy cũng được ! Nhờ cậu giúp nhé ! Chồn bạc !” Candy đánh mắt với cậu ta một cái khiêu gợi, cười rất tươi.
“Chị Candy, nghe đàn em nói đ..”
“Ồ, nếu đến chỗ Hans thì không có vấn đề gì, lão đây đi luôn !” Danny ve ve cằm, nhếch miệng đáp.
“Ôi...”
“Theo mọi người vậy ! Tôi sẽ tìm người làm thay mấy hôm..” Northnan khó xử một hồi rồi kết luận
“Rồi, cứ quyết thế nhé !” Jonanthan đắc ý đánh tay vào đùi đen đét một cái, nhưng không thấy đau mới giật mình nhìn lại, Candy mặt đỏ bừng, đang xoa xoa bắp đùi non với vẻ phẫn nộ.
Quác quác...
Tiếng con đại bàng buồn bực kêu lên, khi hai vị trên lưng nó cứ nhốn nháo loạn xạ.
“Cậu vừa nói gì cơ Hans !?” Danny không đành lòng nhìn thảm trạng của Jonanthan, quay sang hỏi.
“À không... chẳng có gì, rất vui nếu mọi người đến chơi !” Hans uể oải đáp.