Hans trầm mặc, lảo đảo đứng lên trước cánh cửa, hạ giọng nói:
“Nói như vậy, Lilth đến từ bên kia cánh cửa, cô ấy…”
King gật đầu, vỗ vỗ vai Hans, cậu ta lại lập tức khuỵu xuống, không đứng lên nổi. Hắn ngồi xuống bên cạnh Hans, dõi mắt nhìn vào khoảng không phía bên kia cánh cửa, mặc cho Hans có nghe hay không, vừa đáp, vừa đều giọng kể một câu chuyện:
“Ừ, từ bên kia cánh cửa. 81 năm trước có một cô gái tên là Emylia Lilith, chết do tai nạn giao thông khi đang đưa đồ cho bạn trai. Hai người họ tình cảm rất mặn nồng, trước khi chết, ý chỉ của cô ấy thậm chí còn can thiệp tới từ trường trái đất, truyền thông điệp lưu luyến cuối cùng tới Johan Crisp, người bạn trai kia. Khiến cho anh ta nhìn được ảo ảnh của cô ấy trong rất nhiều năm về sau.”
“Người này sống cùng với ảo ảnh này gần như suốt quãng đời còn lại. Ông ta cũng tham gia rất nhiều luận án về tâm linh, nghiên cứu về sóng não lượng tử, khả năng tương tác của sóng não với môi trường thực tế. Cuối cùng đưa ra kết luận, ý niệm, ký ức, và tính cách của chúng ta đều được lữu trữ, và có thể chuyển tải. Giống như Emylia Lilith đã ghi đè bản thân cô ấy vào vùng thùy thái dương của ông ta. Dù cho chỉ có một phần, hơn nữa làm cho ông ta gặp nhiều triệu trứng giống như tâm thần phân liệt, người này quả quyết rằng, Lilith đã dùng chung cơ thể để sống với ông ta. Nếu như có thể cho cô ấy một cơ thể khác, sau đó truyền những dữ liệu này sang, liệu có cách nào phục sinh Lilith không !?”
“Mười năm trước, ông ta đã chết. Dự án này được tôi sao chép lại, cuối cùng đi tới giả thiết, nếu chỉ cần một nơi chứa ký ức là được, vậy thì thân thể tạo ra bằng số liệu có phải cũng chứa được không !? Thân thể số hóa có khả năng lưu trữ tốt hơn thân thể sinh học rất nhiều. Bởi vậy, thế giới thứ hai này bắt đầu được hình thành, lấy trung tâm là Lilith. Cũng bởi vì, chỉ có bước sóng của cô ấy mới đủ mạnh để hoàn thành việc chuyển giao dữ liệu này, mà vẫn sống…”
Sau Lilith, tôi đã thực nghiệm với rất nhiều đối tượng khác, chúng chính là đám NPC có khả năng tiến hóa mà cậu nhìn thấy. Nhưng ký ức được sao chép và chuyển giao hết sức khó khăn, cuối cùng, cái tôi của họ đều biến mất, chỉ còn là một thân thể số hóa có chứa những mảnh ký ức rời rạc để hình thành thói quen sinh hoạt như NPC mà thôi.
Tôi lại nghĩ rằng, nếu như để những NPC đặc biệt này tiếp xúc với nhân loại, thì liệu có gì đó sẽ thay đổi chăng !? Cuối cùng, như cậu thấy đấy, thế giới thứ hai mở cửa. NPC và con người lẫn lộn, NPC có tiến hóa, ý thức tự chủ dần sinh ra, nhưng ngoại trừ một số cá thể hình thành dã tính với bản năng chán ghét con người như các AI, không có trường hợp phục sinh nào được biết đến.
Lilith được coi như ngoại lệ duy nhất. Thế nhưng xét cho cùng, cái tôi của cô ấy hiện tại, cũng chỉ là phiên bản cái tiến dựa trên những mảnh ký ức còn sót lại của Emylia Lilith mà thôi. Cho dù tôi đã download rất nhiều ký ức của Emylia Lilith từ bên kia cánh cửa để bổ xung vào, nhưng khi truyền tải vào Lilith, ý thức tân sinh này biểu hiện ra sự khước từ mãnh liệt. Lilith có thể là bản copy nhân cách của Emylia Lilith, nhưng bọn họ vốn không phải là cùng một người. Kết quả là để tránh nhân cách xung đột, tôi đành viết ra một đoạn tường lửa, ngăn cách khả năng tìm tòi thông tin từ bên trong cánh cửa của Lilith, và đẩy cô ấy ra khỏi lõi của thế giới thứ hai. Đó là chuyện của ba năm trước.
3 năm sống cùng với cậu, nhân cách mới của Lilith đã dần dần hoàn thiện, cô ta bây giờ có lẽ chính là một sinh mệnh thực thụ, thế nhưng ngay khi ký ức của Emylia Lilith được trả về, cái cũ và cái mới lại càng xung đột mãnh liệt hơn, nhân cách cũ có tưởng niệm chấp nhất kinh người với Johan Crsip, người bạn trai cũ đã dành cả đời để tìm cách hồi sinh cô ta. Còn nhân cách mới lại yêu cậu. Thế nhưng bọn họ vốn là cùng một người. Cho dù cậu hay tôi đều nói không phải, nhưng không thể phủ nhận phần lõi tính cách của bọn họ là một.
Lilith nghĩ rằng mình là Emylia Lilith, thế nhưng Emylia Lilth thì phải yêu Johan Crisp, đây mới là dấu ấn cho sự tồn tại của cô ta. Nếu như Lilith yêu cậu, vậy thì Emylia Lilith đã xóa bỏ chấp nhất với sự tồn tại của mình.
Cuối cùng thì ra sao !?
Lilith không thể chịu đựng sự xung đột mãnh liệt này, cộng thêm sự phủ nhận của cậu, ý thức tân sinh gặp phải sự chối bỏ của ý thức cũ, cùng với sự hoang mang về khái niệm “tồn tại” của mình, kết quả là đoản mạch, rối loạn rồi, trở về với chân lý.
Có lẽ lúc này, ở bên kia cánh cổng, cô ấy đã ngủ yên giống như hàng tỷ tỷ dải dữ liệu chứa ý thức người chết khác.
Chỉ có ngủ yên như vậy mới không bị giằng xé giữa cái mới và cũ, giữa tồn tại hay không tồn tại.
81 năm công sức của Johan Crisp, công trình 10 năm nay của tôi, hay tình yêu của cậu.
Tất cả đều kết thúc rồi.