Đưa tay khuấy nhẹ ly cafe màu nâu sữa, Hans bắt đầu chìm vào suy nghĩ.
Càng biết nhiều càng thấy thế giới thứ hai này kỳ lạ.
Những người như lão khỉ già không chỉ có vài mống như dự đoán của Hans. Nếu thật sự đi khắp thế giới thứ hai, có lẽ sẽ vơ được một đám.
Vòng lặp này có vấn đề như vậy sao !? Do lỗi của hệ thống !?
Không... nói như vậy cũng không đúng. Đám người đã phát triển được AI này, hoàn toàn giống một người thật, chỉ hơi ngây thơ đơn giản một chút thôi. Đây cũng là vì họ sống chưa được lâu. Nếu để họ tồn tại thêm chục năm nữa, chắc chắn không thể phân biệt được họ với một player ở thế giới thứ hai nữa.
Điểm đáng nói là số lượng AI này chỉ có tăng lên chứ không giảm xuống, gần đây Hans để ý, ông Smith vốn được thiết lập sợ vợ, diễn đi diễn lại một trò khôi hài trong thành, gần đây đã bắt đầu trả treo, cãi lại bà ta rồi.
Ông ta đang thông minh lên. Cứ thế này, ngày ông ta có được trí tuệ cũng không còn xa nữa.
Cứ theo đà vận động này, khoảng 50 năm nữa, thế giới thứ hai sẽ tràn ngập các AI, đến lúc đó, khoảng cách giữa thực và ảo có lẽ sẽ biến mất. Mà điều này cũng manh nha xuất hiện từ lâu rồi. Tựa như tình cảm của Hans và Lilith, chẳng phải ở Nhật Bản – một quốc gia khá nổi tiếng trên trái đất, người ta còn biểu tình, kiến nghị cho phép họ làm đám cưới chính thức với một cô vợ ảo trong một game dating sim (game hẹn hò) đó sao.
Nếu chỉ có như vậy thì cũng thôi, chủ yếu là đám này không nằm trong sự quản hạt của hệ thống, rất dễ gây chuyện. Đơn cử như Lilith, cô ấy không hề bị ảnh hưởng bởi lời nguyền của thần ru ngủ, vậy nửa đêm, đưa cho cô ấy một con dao thì Lilith có thể nhẹ nhàng mà đồ sát hết cả thành. Những AI này còn có thể xuyên tường, ẩn thân v...v nếu bọn họ nghe trộm những chuyện cơ mật, rồi truyền bá ra ngoài, vậy chẳng phải thế giới này sẽ loạn lên sao !?
Có lẽ mọi người còn chưa có để ý, nhưng đến một lúc nào đó, những việc này sẽ bị phơi bày ra ánh sáng, lúc này thì tập đoàn IMI định làm sao !? Dùng thực lực một mình đối chọi với cả thế giới chắc !?
Một điểm đáng nghi nữa, đáng lý tập đoàn IMI phải nghiêm túc càn quét đám AI này, nhưng sau khi bắt được Lilith, họ lại chẳng có hành động nào lớn. Họ không muốn hành động, hay thực chất không thể hành động !? Nếu như vậy, tại sao ngày họ lại biết được vị trí chính xác của mình và Lilith đến vậy !? Nếu có phương pháp dò tìm được những người như Lilith, vậy tại sao không bắt tất cả các AI đi, mà chỉ bắt cô ấy mà thôi !?
Quá nhiều điểm kỳ lạ.
Mấy hôm trước, Hans gặp được một NPC ở khu chợ giời dưới lòng Midgar, ông ta có khuôn mặt giống hệt một viên quan chức đã chết tháng trước. Ông này làm ở bộ văn hóa giải trí thông tin, chuyên quản những việc liên quan dến mạng xã hội ảo như thế giới thứ hai này, cũng đưa ra rất nhiều kiến nghị đổi mới, vì vậy Hans có thể nhớ được mặt mũi ông ta khá rõ. Một NPC giống hệt với ông ta, mà trước giờ, mình lăn lộn ở khu chợ giời này mãi, chưa bao giờ nhìn thấy !?
Là trùng hợp ngẫu nhiên sao !?
Hans cười khẩy, tự giễu một hồi rồi uống nốt ngụm cafe cuối cùng, lấy ra một thẻ tài khoản trong người, quẹt vào máy quét ở góc bàn. Sau đó đứng dậy định rời đi.
...
“Này anh, đã bảo rồi, tôi không có rảnh mà !!” Linh bực mình nói.
“Chỉ cần trả tiền là được chụp ảnh với Maid mà !? Quán này đâu có cấm điều đó.”
Đối diện với Linh, một thanh niên tóc vàng mắt xanh, sống mũi cao, kiêu ngạo cùng đôi mổi mỏng dẹt, nhìn qua cũng có vài phần lãng tử, đang cười cười, dán mắt vào cô gái cợt nhả nói.
“Chụp ảnh là phải ôm eo, nắm tay nắm chân vậy sao !?” Linh nhướng mày tức giận, hai chữ “chủ nhân” và “thượng đế” đã quăng tuốt lên chín tầng mây rồi. Nếu chạm đến giới hạn, cô sẽ bùng nổ mà đánh người thật. Dù biết rằng đánh không lại.
“Đó là tạo dáng, tạo dáng hiểu không !? Cô em chẳng hiểu gì về nghệ thuật cả !” Thanh niên kia cũng đã bắt đầu mất kiên nhẫn nói.
Hai bên bắt đầu to nhỏ một hồi. Thực ra họ đối đáp cũng khá hòa bình, chủ yếu là quán này hơi nhỏ, nên âm thanh có phần vang vọng hơn bình thường. Nói nhỏ nhẹ thì không sao, chứ tranh luận thì lập tức thành cãi nhau.
Vừa đúng lúc Hans đi đến, thấy cảnh này, bật cười nói:
“Cô Manhattan, trêu học sinh của mình như vậy thấy vui lắm sao !?”
Mặt thanh niên kia lập tức dài như cái bơm, quay sang định phát tiết, thì nhìn thấy vẻ mặt sáng lạn của Hans, đành xịu xuống, u oán đáp.
“Đáng ghét, sao đi đâu cũng gặp cậu vậy !?” Nói rồi phẩy phẩy tay đánh không khí rất khoa trương...
À không, rất ẻo lả.
Còn Linh, đôi mắt và cái miệng nhỏ nhắn đã thành ba hình tròn to đùng.
Cô Manhattan !?
Con mụ béo ị kính tam giác đó !?
Ấy chết, cô chủ nhiệm dáng người đẫy đà đó !?