“Ngươi đúng là điên rồi.”
Sau một hồi trầm mặc vô cùng, cặp chân mày của Stellar đã giãn ra trở lại từ cái động tác nhíu mày trầm trọng nhất có thể. Sau khi nghe báo của của Ren gửi về, không biết nên dùng từ gì để hình dung, cô ta chỉ có thể thở hắt ra một hơi như vậy.
“Ngươi có biết mình đang làm gì không !? Cái này không còn gói gọn trong phạm vi thành IMI nữa rồi, đây chính là lấy toàn bộ thế giới thứ hai ra uy hiếp ! Những phần lõi cấu tạo nên thế giới thứ hai đã được phân chia và an vị ở tầng hầm sâu nhất trực thuộc mỗi quốc gia, với công tác bảo vệ nghiêm ngặt nhất để duy trì cái thế giới ảo giúp con người có được sinh mạng gấp đôi mỗi ngày này. Ngươi làm như vậy... như vậy chính là một phen đem toàn bộ công sức của vô số con người, vô số quân nhân và chính trị gia, cũng như thương gia quăng vào sọt rác cùng một cái ước muốn trẻ con vô cùng của mình. Ngươi biết thế giới thứ hai mà sụp đổ thì sẽ như thế nào không !?”
Đối mặt với câu hỏi gắn lên mình vô số trách nhiệm nặng nề, cũng những tình tự căm phẫn có phần oán độc từ đôi mắt xinh đẹp đang tràn ngập lửa giận của Stellar, Hans cực kỳ bình thản, dùng một thái độ giống như là tiểu nhân đắc chí, nhún vai mấy cái mà nói với vẻ cực kỳ vô trách nhiệm:
“Chắc đại khái sẽ khiến hệ thống internet sụp đổ một thời gian cho tới khi tập đoàn lắm tiền nào đó xuất ra một cú bồi thường cực lớn, xây dựng lại toàn bộ hệ thống server, cấp cho nhân loại một cái mạng lưới thực tế ảo mới trong vinh quang và tươi sáng ấy mà.”
“Ây dà, internet mà sụp đổ thì thê thảm lắm ấy nhỉ !? Xem nào... cổ phiếu của tập đoàn nào đó sẽ tụt dốc thê thảm này, mấy công tác bảo an, an ninh dựa trên mạng lưới điện tử của công ty nào đó sẽ đồng loạt mất liên lạc này... cái tin này khẳng định là sẽ đặc sắc lắm, một vài tòa báo nào đó vì không còn bị tập đoàn khốn kiếp nào đó khống chế cổng thông tin qua mạng lưới tuyệt mật mà ai cũng biết kia ước thúc hẳn sẽ vô cùng vui mừng mà dùng thủ đoạn in ấn cơ bản nhất, cũng khó ước thúc nhất dể truyền tải thông tin một cách tràn lan đại hải, rồi thì hình như sẽ có dân biến nha... những người tranh thủ các camera bảo hộ an ninh đang mất điện hay mất cái chỗ để gửi những thông tin lưu trữ tới mà huy hoàng hoành tráng đập phá cướp bóc một phen, cảnh tượng so với mấy phim tận thế tôi xem năm ngoái khẳng định là sẽ thực tế hơn nhiều lắm đây...”
Đứng trong tòa nhà trung tâm của thế giới ảo, một thiếu niên, một thiếu nữ dùng những câu từ trào phúng, cay nghiệt nhất mình có thể nghĩ ra, giống như một vị thẩm phán phẫn nộ đang đấu khẩu cùng với một tên lưu manh vô lại đang sảng khoái thừa nhận tội ác của mình với giọng điệu kiểu: “Ngươi biết mình vừa làm gì không !?” – “Ta biết đấy, ngươi cũng biết đấy, nhưng ngươi có thể làm gì !? Có giỏi thì xông lên cắn ta đi xem nào. Ông vẫn cứ làm đấy.” Vừa công kích cũng vừa phản bác và uy hiếp trắng trợn với cái tương lai của thế giới đặt gói gọn lên bàn cân một giống mớ rau ngoài chợ dưới sự tranh chấp của hai bà tám.
Sau cùng, Hans đối với cô gái đang liên tục thở dốc và chết lặng vì tức giận kia bắt đầu thu lại cây gậy uy hiếp của mình mà đưa ra một củ cà rốt ngon ngọn bằng giọng điệu xoa dịu tự cho là hóm hỉnh nhất có thể:
“Tất nhiên, những điều này sẽ không thể xảy ra nếu như nữ chủ nhân của tập đoàn nào đó đối với hai con người khốn khổ nào đó chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình bên nhau thu lại những hành động đuổi tận giết tuyệt kia. Rồi tất cả sẽ lại vui vẻ nha, đôi tình nhân trẻ vui vẻ hạnh phúc, nhân tiện thì xin cấp cho mấy trí thông minh nhân tạo kia một cái sân chơi để vui hòa điền viên, còn vị nữ chủ tịch nào đó có thể tránh khỏi làm tội nhân thiên cổ, khiến cho xã hội loài người phải đối mặt với mấy ngày cắt net vô cùng nghiêm trọng đấy.”
Stellar cắn răng, khuôn mặt sa sầm hẳn xuống, chân mày vừa giãn ra đã lại nheo chặt lại. Không phải vì cái gã thiếu niên chết tiệt nào đó cứ lạm dụng cái từ “nào đó” rồi nhìn chòng chọc vào cô như thể muốn xuyên thấu toàn bộ nội y của cô ra, cũng không phải vì lo lắng cho một khoản tiền bồi thường cực lớn lẫn công tác khôi phục mạng lưới vô cùng rườm rà phức tạp sau khi tai nạn do gã vô lại này chuẩn bị khởi xướng xảy ra. Chỉ đơn giản là vì, cô ta ghét nhất là bị uy hiếp, nhất là uy hiếp với thái độ trắng trợn không kiêng nể gì như vậy. Đứng ở vị trí cao nhất trên đỉnh kim tự tháp của nhân loạn, những người có thể uy hiếp cô ta còn chưa có sinh ra, cho đến ngày sinh nhật của tên khốn trước mắt này.
Đôi mắt xanh lam kia chợt rực sáng, một luồng uy áp phô thiên cái địa cuồng bạo tỏa ra, giống như muốn hủy diệt mọi thứ trong một cơn bão táp mưa xa dồn dập. Một trong những người hiếm hoi được set sẵn level 9x từ khi thế giới thứ hai thành lập, hoàn toàn nhả ra skill áp bức của mình với cấp dưới, khiến cho Hans giống như một con thuyền nhỏ dập dềnh giữa sóng lớn, lúc nào cũng có thể bị lật tung mà chìm nghỉm.
“Chưa tính đến việc ngươi có thật sự khống chế được đám virus đang hung hăng đập phá firewall của hệ thống kia không. Cái thương lượng này ngay từ đầu đã không có bất cứ ý nghĩa nào cả, cho dù ngươi đã cố gắng câu giờ từ nãy đến lúc này, nhưng đám AI vô dụng đó chắc chắn vẫn còn đang giằng co mỏi mệt với cô em gái ta. Chỉ cần ta tới đó cùng với Ren, vẫn thừa sức đem nguy cơ mà ngươi vẽ ra dập tắt từ trong trứng nước. Chẳng qua, vì chúc mừng ngươi đã chọc giận ta thành công, ta sẽ dập nát cái avar cợt nhả xấu xí trước mặt mình đây trước khi huy động toàn bộ nhân viên của IMI truy ra ngươi ở thế giới thực rồi mới tới đó. Kết thúc rồi, chuẩn bị tinh thần đi.”
Cảm giác giống như mình là một con thuyền mục nát bị những cơn sóng thô bạo không nói lý lẽ từ nữ nhân giống như biển lớn nổi giận này dập cho sắp đến mức tan tành không còn gì cả thực sự vô cùng khó chịu. Chẳng qua, dù như vậy... cô ta phẫn nộ tức là cô ta đã mất khống chế... cũng có nghĩa là cô ta đã không còn nắm chắc gì nữa. Một ván này cược đúng rồi, Hans cười tươi vô cùng sáng lạn, gồng mình đứng thẳng lên trước uy áp, mặc cho avarta ở thế giới nào này nhấp nháy sắp sửa tan vỡ, nói với vẻ đắc thắng:
Skill: Last Will (Nguyện ước cuối cùng)
Xoẹt.
Avatar sắp sửa biến mất đột ngột tỏa ra hào quang rạng rỡ sáng chói, sau đó toàn bộ những điểm sáng xung quanh dồn dập bị hấp thu lại giống như lao vào một vòng xoáy bất tận, kết tinh lại thành hình một cánh tay màu trắng sữa hư ảo, gắn lên bờ vai đã cụt ngủn của Hans. Đồng thời trong lúc đó, mái tóc màu đen bóng của cậu ta đột ngột chuyển thành màu trắng toát giống như tuyết, đôi mắt nhắm vào rồi lại mở ra, đồng tử chuyển thành màu vàng kim sáng chói, giống như một kho số liệu bên trong không ngừng xoay vòng bởi các ký tự cổ quái khó hiểu, khiến người nhìn vào giống như bước vào một mê cung tri thức ảo diệu. Cây Katana – Brave Sword từ một màu đen thuần túy sau khi phát quang như bạch ngọc, đã chuyển thành màu trắng sữa, lưỡi kiếm biến mất, để lại một vùng sáng vô định, tỏa ra hơi nóng như kiếm laze.
[Điểm niềm tin chuyển hóa hoàn tất.]
[Trạng thái Last Will: Cộng 5000 điểm niềm tin vào tất cả các chỉ số cơ bản – Bắt đầu đếm ngược. Thời gian còn 4 phút 59 giây.]
Tên: Hans. - Level: 99.
Hp: 10600/5600.
MP: 10600/5600
Công dụng cuối cùng của thanh Katana Brave Sword mà Hans vất vả kiếm được cùng với sự trợ giúp của Lilith, chính là biến toàn bộ những ước vọng cuối cùng, trở thành sức mạnh cường đại nhất, trong khoảnh khắc tối hậu nhất. Và chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất trong thế giới thứ hai. Chẳng qua, như vậy cũng đủ rồi.
“Muốn giết người hả !? Cũng tốt thôi, tôi cũng muốn đấm vào mặt vị chủ tịch của cái tập đoàn dở hơi này từ lâu lắm rồi.”
Để lại một câu nói như vậy, Hans liền biến thành một luồng hồ quang rực rỡ, xông thẳng tới chỗ Stellar còn chưa thoát khỏi trạng thái bàng hoàng và ngạc nhiên không chịu nổi kia.
Lưỡi kiếm quét tới, khí áp bị điều động mang theo nhiệt năng giống như lưỡi cắt laze đùng đùng quét dọc một đường. Stellar vội vã tráng qua một bên, có chút chật vật vì bất ngờ, vừa từ cơn chấn động này tỉnh lại, tiếp tục đối mặt với một cơn chấn động khác.
Uỳnh.
Xoẹt xoẹt xoẹt...
Từ trên đỉnh tòa tháp trung tâm trường sinh thành, một luồng sáng trắng bạc thô to quét dọc xuống, giống như một lưỡi đao phủ xấu xí hoành hành, vô cùng mà bạo ngược tỏa ra một lực hủy diệt kinh thiên động địa.
Crac.... crac....crac....
Thành công xẻ đôi tòa nhà, hủy diệt toàn bộ những cơ sở kiến trúc lẫn hệ thống bảo vệ trên đường quét qua, thiêu rụi toàn bộ không để lại chút tàn tích gì trên con đường hung hăng của mình, khiến cho tòa tháp cao ngất ngưởng này đột ngột giống như một cây nến nhựa bị người ta cầm dao thái thịt bổ thẳng xuống, phân chia thành hai nửa không đều.
Ầm ầm ầm....
Stellar chỉ tay, run rẩy nói:
“Ngươi... ngươi... ngươi....”
Hans thì mặc kệ ba bảy hai mốt, ném cho cô ta một nụ cười chân thành nhất rồi đột ngột cảm thấy gì đó, vui mừng ngửa mặt lên, đưa hai tay lên ngang người, dang rộng bờ vai.
Từ trên đỉnh cao tòa nhà, vô số luồng sáng nhanh chóng tụ tập lại thành một thiếu nữ xinh đẹp diễm lệ, mang theo cặp mắt ướt át đã nhòe lẹ, lăng không đáp xuống như thiên thần, gọn gàng xà vào lòng bàn tay của cậu ta.
“Lilith”
Lần đầu tiên trong đời, Hans cảm nhận được cái gì gọi là hơi ấm của một người thiếu nữ, hóa ra từ trước đến giờ, cô ấy vẫn luôn ấm áp như vậy, chỉ có cậu ta không nhận ra sự thật giản đơn ấy mà thôi. Đi một vòng xa lắc, cuối cùng cũng quay về điểm xuất phát mà trước giờ mình không hề biết quý trọng, cảm giác nhân sinh thật thú vị, cũng thật sự rất... đau khổ. Nước mắt không tự chủ được lăn dài trên má, dù chỉ là những dữ liệu được thực thể hóa, nhưng ai mà quan tâm chứ.
Giờ phút này, những cái lý lẽ triết học hay cả mưu đồ lẫn uy hiếp gì đó. Đi gặp quỷ hết đi.
“Hans.”
Lilith cũng chỉ nhẹ nhàng mà vui mừng gọi lại một tiếng như vậy rồi đưa người tới sáp lại gần Hans hơn, ôm chặt lấy cậu ta, giống như muốn hòa hai người vào làm một vậy.
Giữa đống đổ nát của tàn tích tòa thành huy hoàng nhất, trước mặt nữ chủ nhân của nó, một đóa hoa hồng đỏ thắm của tình yêu nở rộ trên nền đất hoang phế, giữa những đoạn dây điện cháy khét còn đang nổ vang loẹt xoẹt liên tục. Và một hàng khói bụi nghi ngút nóng bức không ngừng dâng lên để tô điểm.
Đứng xa xa, lơ lửng giữa hư không, Bạch thư ký nhìn một màn này, đặc tả khuôn mặt đã ngạc nhiên tới cứng đờ của Stellar, nghiễm nhiên nở một nụ cười rạng rỡ, cũng có chút không phải, giống như người mẹ nhìn thấy con gái đã trưởng thành và biết yêu vậy.
“Đại nữ hoàng à. Cái gọi là tình yêu thú vị như vậy đấy. Cô cũng nên tự cảm nhận một lần đi. Lý lẽ không phải lúc nào cũng cần thiết như vậy đâu.”