Nghe hết câu chuyện, Hans nhắm mắt, ngẩng đầu, hít sâu một hơi rồi thở dài, nặng nề buông giọng:
“Tôi hiểu rồi.”
Cậu ta mở mắt, ánh sáng phản chiếu trong đôi con ngươi giống như một ngọn lửa lập lòe, yếu ớt mà kiên định.
King nhìn thấy ngọn lửa phản chiếu trong ánh mắt đã phục hồi từ sự mê mang kia, hạ giọng hỏi:
“Cậu định làm gì !?”
“Làm gì à !?” Hans, chống tay, phủi phủi bụi ở đầu gối lấy lệ rồi từ từ đứng lên, ngẩng đầu nhìn cánh cửa giống như thông tới địa ngục lại được trang trí hết sức hoa lệ kia: “Đương nhiên là vào trong đó, kéo Lilith ra rồi.”
King nhạt giọng nói:
“Chắc hẳn cậu còn nhớ cơn đau vừa rồi chứ. Bên trong chứa đựng dữ liệu về ký ức, cuộc đời của tất cả các sinh vật đã chết từ 65 triệu năm về trước, chưa nói cậu có thể tìm được Lilith trong biển dữ liệu này hay không, nếu giống như vừa rồi, tôi không kéo cậu ra, hải dương dữ liệu bên trong sẽ tràn vào đầu óc trong một khoảnh khắc, khiến bộ não cậu nổ tung như một quả bóng bay bị bơm quá nhiều khí.”
Hans chẳng để ý, cười hỏi lại:
“Vậy, nếu tôi được sao chép lại ở thế giới thứ hai thì thế nào !?”
“Cái gì !?” Đây là lần đầu tiên giọng nói của King lộ ra sự ngạc nhiên hiếm hoi.
“Cậu làm được mà, đúng không !? Chuyển toàn bộ ký ức, dữ liệu về nhân cách và cuộc đời con người của tôi đến thế giới thứ hai. Cái avarta ở thế giới này có bất cứ kinh lịch gì mới mẻ đều sẽ được lưu trữ trên phần cứng của máy chủ nhỉ, nếu như dùng phần cứng của thế giới thứ hai để lưu trữ dữ liệu từ hải dương dữ liệu bên trong chân lý, chắc sẽ không quá tải rồi sụp đổ tại chỗ chứ !?”
King thật sự bất ngờ với ý tưởng ở trên trời rơi xuống này, nói với giọng không chắc:
“Trên lý thuyết ... không phải là không thể. Thậm chí linh hồn cậu vẫn được bảo tồn hoàn chỉnh, cái việc chuyển giao này sẽ càng dễ làm hơn, chỉ là… như vậy rất có khả năng cậu sẽ không thể quay trở về thế giới thực nữa. Cơ thể ở thế giới thực không đủ mạnh mẽ để chứa đựng một linh hồn trở về từ chân lý. Cậu sẽ vĩnh viễn sống trong thế giới ảo đấy.”
Hans lắc đầu đáp:
“Nếu như tôi có thể quay về, việc bồi dưỡng một cơ thể mạnh mẽ chắc chắn cũng không phải cái gì khó khăn. Việc sống ở thế giới ảo, có lẽ chỉ là tạm thời cho tới khi cơ thể được nuôi dưỡng đủ mạnh để chứa đựng linh hồn có chứa lượng lớn kiến thức bên trong chân lý thôi.”
King đại khái đã hoàn toàn tiếp thu cái ý tưởng này, chút ngạc nhiên hiếm hoi trên mặt nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi. Chỉ lãnh đạm hỏi lại:
“Bồi dưỡng ra cơ thể mạnh mẽ, không dễ dàng như vậy. Tuy không phải không có khả năng, nhưng cậu chắc chắn không làm được. Cậu không có đủ tài nguyên. Còn nữa, tại sao tôi phải dùng phần cứng của thế giới thứ hai giúp cậu chia sẽ áp lực từ chân lý !?”
Hans cười nhạt đáp:
“Vì Lilith là do cậu tạo ra, nên có trách nhiệm của người sinh thành một chút đi. Vì tôi là bạn cậu, được rồi, có thể cậu không nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn tính cậu là bạn của tôi, chỉ hơi quái dị một chút thôi. Và còn vì… ước vọng 81 năm của Johan Crisp. Cái người mà tôi còn chưa biết mặt này, dùng cả cuộc đời của mình để đưa Emylia Lilith quay về với thế giới, chắc hẳn chấp niệm trong đó cũng không thua gì lưu luyến của cô gái kia. Lilith có thể nói là sản phẩm được sinh ra từ sự tưởng niệm của họ với nhau, cậu không thấy cái kết tinh này, nên được giữ lại bằng mọi giá hay sao !?”
King muốn nói gì đó, nhưng Hans đã nhanh chóng chặn họng hắn lại, tiếp tục thao thao bất tuyệt:
“Hơn nữa, cậu nói rằng thế giới thứ hai dựng lên là vì công trình nghiên cứu đối với Lilith, bản thân cậu có thể trơ mắt nhìn công trình này kết thúc đơn giản như vậy sao !?”
Lời vừa đến cổ họng định nói ra liền nuốt trở lại, King trầm mặc một hồi, nhìn vào khuôn mặt tươi cười khát vọng nhưng không giấu nổi vẻ hồi hộp sợ hãi của Hans. Đại khái là sợ mình từ chối !?
Tâm tình của con người, thật phức tạp.
“Được, tôi sẽ giúp cậu.”
Chưa kịp để Hans tiêu hóa cái rạng rỡ trên khuôn mặt, King đã lạnh nhạt nói tiếp:
“Thế nhưng đừng nghĩ chuyện đơn giản như vậy. Cho dù được phần cứng của thế giới thứ hai giúp chịu tải chân lý, nhưng ở giữa hải dương dữ liệu, cậu có tìm được Lilith hay không là một chuyện, bản thân cậu có giữ được ý thức khi đọc duyệt ký ức của hàng tỷ tỷ tử hồn hay không lại là chuyện khác. Có thể chỉ vài giây thôi, cậu sẽ nghĩ rằng mình là một dã nhân vài triệu năm trước, hay một con côn trùng mạt hạng, hoàn toàn quên đi thân phận con người của mình, quên đi Lilith, quên đi thế giới này. Lạc lối vĩnh viễn trong hải dương dữ liệu.”
Hắn trầm giọng, nhấn mạnh:
“Cậu có chắc chắn rằng mình làm được không !?”
Hans, gật đầu, ngọn lửa kiên định trong ánh mắt thắp sáng rạng rỡ.
“Cậu chịu giúp là được rồi. Đừng xem thường sức mạnh niềm tin của nhân vật chính chứ !?”