Câu hỏi giống như tự vấn của Tường liền kéo Hans ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Cậu ta hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
“Vậy ra đây mới là mục đích của cậu. Cậu kiến tạo ra thế giới này, sáng tạo sinh mệnh, tất cả đều chỉ là một cuộc thử nghiệm. Mục đích thực sự của cậu…”
Tường gật đầu thản nhiên thừa nhận:
“Tôi muốn hồi sinh một người.”
Hans lắc đầu đáp:
“Không được đâu, đừng coi rẻ sinh mạng như vậy. Cậu đã nói đặc điểm cố hữu của sinh mạng chính là nó khước từ sự biến mất. Thế nhưng tại sao lại phải từ chối biến mất, vì sinh mạng chính là độc nhất. Chính vì có một và duy chỉ một, mới phải trân trọng giữ gìn, chính vì như vậy, hết thảy mọi thứ đánh đổi vì nó mới là đáng giá.”
“Câu hỏi của cậu, tôi nghĩ ra rồi. Xóa đi rồi sao chép lại, có còn như cũ không !? Đừng ngu ngốc như thế, cái bị xóa đi chính là thứ duy nhất trên đời. Mọi sự sao chép hay phục chế đều chỉ phủ nhận đi giá trị của sinh mệnh đó. Nếu bây giờ cậu muốn xóa đi Lilith, tôi sẽ liều mạng với cậu. Tôi không chấp nhận bất kỳ sự sao chép nào cả. Lilith biến mất, tôi thà biến mất cùng cô ấy còn hơn là ở bên cạnh một thứ phục chế giả tạo.”
Ánh mắt King hơi trùng xuống, con ngươi nặng nề giống như muốn chống lại hai bờ mý mắt khép chặt. Một lúc sau, hắn mới nhẹ giọng thở dài:
“Vậy ra, đó là câu trả lời của cậu.”
Loáng thoáng cảm nhận được tâm tình của hắn có dao động, Hans cắn răng đáp lại:
“Nếu bất kỳ ai trên đời trân trọng sinh mệnh, tin rằng câu trả lời của họ cũng không khác gì tôi.”
Hans muốn thuyết phục King, để hắn bỏ đi cái ý tưởng ngu ngốc như xóa đi Lilith chỉ để thử nghiệm, người này có cách suy nghĩ không giống người, chẳng ai đảm bảo hắn có dám làm hay không. Đối với hắn, ở thế giới này, chỉ có muốn hoặc không muốn, chứ không có khái niệm có thể hay không thể. Nhưng câu trả lời kế tiếp của Tường, lại làm câu ta ngây ngẩn một hồi.
“Thực ra, tôi cũng nghĩ giống như cậu. Người chết, vốn dĩ không thể, cũng không nên phục sinh. Thí nghiệm này làm ra, cũng chỉ là để minh chứng cho một người, những việc hắn đang làm đều là vô nghĩa. Câu nói ngày hôm nay của cậu, tôi sẽ chuyển lại cho hắn.”
Hans đần mặt, tự dưng lại dễ thuyết phục thế !?
Nhưng Tường chẳng để cho cậu ta thoải mái được một giây nào, câu kế tiếp của hắn, lại khiến cho Hans giống như từ trên mây cao rơi xuống vực sâu vạn trượng.
“Hans, nếu như tôi nói với cậu, Lilith mà cậu quen từ khi mới tới thế giới thứ hai, thực ra cũng chỉ là bản phục chế của một người đã chết, cậu nghĩ thế nào !?”
Đáp lại câu hỏi của hắn, Hans nghe ra bên cạnh có một tiếng thở dài nặng nề. Cậu ta kinh hoảng nhìn sang, Lilith đã khôi phục bộ dáng cũ, nhưng ánh mắt đau buồn đẫm lệ, khiến cho Hans cảm nhận được lồng ngực mình cũng có gì đó nhói lên.
“Anh nói đúng, Hans. Người chết hay bất cứ bản sao chép nào của sinh mệnh, vốn dĩ không nên tồn tại trên thế giới này.”
Hans ngây ngốc, môi mấp máy nhưng không nói được từ nào, bàn tay đưa lên muốn nắm lấy Lilith như có như không vừa do dự tiến tới, vừa do dự dừng lại. Cậu ta cũng sững sờ phát hiện, bàn tay hai người nắm lấy nhau, vốn dĩ đã rời ra từ lúc nào.
Mọi việc, vốn dĩ đã được định đoạt từ giây phút đó rồi.
Chỉ một thoáng do dự của Hans, cũng đủ để cho Lilith lùi về, vượt ngoài tầm với của cậu ta. Khuôn mặt xinh đẹp thoáng đượm buồn, lại nghiêng đầu nhìn Hans, với một nụ cười nhẹ trên môi.
Tóc đen dài và làn áo trắng bay phấp phới, phiêu du dần trôi dạt về đằng sau.
Hư không sau lưng, từ hải dương ký tự màu vàng kim này đột ngột xuất hiện một cánh cửa cổ phác, bên trên điêu khắc từng cánh chim lạc bay lượn theo vòng tròn, tưởng như vô tận.
Cánh cửa mở ra, bên trong giống như là một thế giới khác, nhưng không cách nào nhìn được quá vài mét từ phần cánh cửa. Lilith lùi dần về sau lằn ranh, nhẹ giọng nói với Hans:
“Chúng ta vốn không thuộc về một thế giới, ý chí của hai bên đều không thể chấp nhận được sự tồn tại của nhau, nhưng ba năm gặp gỡ, ba năm ngây ngốc quên đi thân phận chính mình, ở cùng anh tại lằn ranh này. Em thực sự rất vui. Bảo trọng nhé, Hans.”
Sau đó ánh mắt nhìn về phía Tường, ẩn ẩn thấy được, một sự quan tâm nhẹ nhàng:
“Cám ơn đã mang con tới thế giới này, papa.”
Hans lúc này mới thoát khỏi sự bàng hoàng, vội vã đuổi theo, nhưng Lilith đã bước nửa chân vào sau cánh cửa, quá trễ để có thể níu kéo.
"Khoan đã, Lilith, khoan..."
"Á..."
Thân ảnh Hans với tới, nhưng vừa đưa tay qua cánh cửa, đầu óc lập tức đau muốn chết đi sống lại, giữa những cơn đau như xé rách da đầu, khiến tâm thần tê dại, chỉ còn đọng lại…
Ánh mắt lưu luyến cuối cùng của Liliths.
Giữa hải dương ký tự vàng kim, vang lên một tiếng hét bất cam, đau đớn như tan tâm xé phổi.