Trên màn hình tivi trong quán cafe nhỏ, vị thuyết minh viên này há hốc cái mồm tương đối rộng của mình ra, ném nụ cười chức nghiệp lên chín tầng mây, tận tình để cho khán giả nhìn thấy viên amidal của mình cũng đang rung lắc dữ dội vì làn sóng âm do thanh quản kịch liệt bắn ra.
“Sập rồi.”
“Lạy chúa tôi. Trường sinh thành, hoàng kim thành, tổng bộ của IMI tại thế giới thứ hai bị người ta chẻ làm đôi rồi.”
Quá kích động, anh này không tự chủ được văng tục một câu, trước câu kế cuối của sự nghiệp dẫn chương trình của mình:
“Thưa quý vị, à không, thưa các đồng chí game thủ, cái này thật sự là con mẹ nó bá đạo quá đi !”
“Camera, cận cảnh, mau quay cận cảnh !”
Sau đấy bị đưa ra khỏi phòng thu vì buông lời khiếm nhã, cùng lúc màn hình chuyển cảnh, mấy con robot nhỏ li ti chịu trách nhiệm quan sát công thành chiến đều được điều tới vùng tai họa, tận tình soi rõ từng ngóc ngách.
Phảng phất giống như một miếng pudding mềm bị con dao sắc bén chia ra làm hai, cái tòa tháp cao cao nằm giữa tòa thành hoàng kim vốn được thiết kế để chống chịu những trận động đất cấp 8 cấp 9 mà nước trà trong chén cũng không văng ra ngoài kia bây giờ đã biến thành một tòa tháp đôi không hơn không kém.
Nhát kiếm sắc bén vô bì, mang theo luồng ánh sáng hủy diệt đậm đắc hoàn toàn làm tan biến mọi thứ trên đường đi của kiếm khí, trên màn hình tivi, tay phóng viên ghi hình dựa vào những quả cầu tham trắc nho nhỏ còn kích động quay cận cảnh những nhân viên trong hai nửa tòa nhà đang thò đầu nhìn sang phía đối diện với đôi mắt kinh hãi. Tưởng tượng cái lớp bạn đang ngồi học có bốn dãy bàn, đột nhiên hai dãy bàn của tổ hai và tổ ba ở giữa biến thành vực sâu hun hút, các thành viên ở tổ một và tổ bốn chắc hẳn cũng sẽ nhìn nhau hãi hùng như vậy đấy.
Hình ảnh này nhanh chóng được truyền tải khắp thế giới thứ hai, lây lan nhanh hơn bệnh truyền nhiễm (dĩ nhiên), khiến vô số người đập bàn đứng dậy há mồm với đôi mắt sững sờ. Cái gã thanh niên ôm cô bạn gái với khuôn mặt đắc ý được đặc tả cận cảnh còn đang say sưa nhìn thấy ghét, hoàn toàn tương phản với khuôn mặt trắng như tờ giấy của đại nữ hoàng Stellar Verminton bên cạnh. Cảm giác được nhìn danh nhân thế giới làm ra biểu cảm nào khác ngoại trừ mấy nụ cười xã giao và thần sắc thong dong những lúc lên màn ảnh được dựng sẵn khiến vô số kẻ hú hét kích động. Nhân loại luôn luôn không thích nhìn những thứ tốt đẹp được dựng sẵn, người ta luôn có hứng thú với những chuyện sau màn hơn, người thích xây dựng thì ít, người thích đạp đổ lại có quá nhiều.
Chẳng cần biết cái gã gây nên thảm họa này là thần thánh phương nào, chỉ duy cái biểu cảm ngàn năm chưa thấy một lần của Stellar Verminton cũng đủ khiến đoạn video này đi vào danh sách không thể bỏ qua của năm thứ 31 – kháng thần lịch rồi.
...
Chỉ hời hợt dạy cho cậu ta cách sử dụng điểm niềm tin có trên Brave Sword, không ngờ có thể làm đến mức này, Tường có hơi thất thần một chút.
Gã thiếu niên có khuôn mặt trơ như tảng đá này chầm chậm đưa cốc cafe lên nhấm những ngụm cuối cùng, nhìn thoáng qua bên cạnh, cô hầu bàn học cùng lớp cũng đang đưa tay che lấy miệng, lắp bắp đưa tay chỉ chỉ lên màn hình: “Cậu ta....cậu ta....”
Tường đặt cốc cafe xuống, bấm nút thanh toán trên cửa sổ trong suốt bên cạnh bàn ăn, một tiếng lách cách vang lên giống như người ta thả đồng xu báo hiệu tiền đã được giao dịch hoàn tất, cũng đánh động làm Linh rời khỏi trạng thái sửng sốt kia. Cô vội vàng cúi cười, nhã nhặn nói:
“Xin cảm ơn quý khách.”
Tường gật đầu, chỉ nói: “Tôi có việc, đi trước.”
Sau đó lập tức biến mất.
Quán cafe nhỏ nhìn còn một cô hầu gái đứng đó tròn mắt ngạc nhiên, trong thành Mirgad đâu có cho phép teleport (Dịch chuyển tức thời). Hệ thống di chuyển trong thế giới thứ hai đều dựa vào Teleport Crystal (tinh thạch dịch chuyển), hoặc thông qua Teteport Gate (cổng dịch chuyển) được đặt ở mỗi thành phố. Teleport Crystal được dùng để chạy từ bên ngoài nhanh chóng chạy về thành, Teleport Gate để di chuyển qua lại giữa các thành, chưa thấy trường hợp quái thai nào không dùng cả hai thứ đó mà vẫn tùy ý dịch chuyển được, trừ khi đột ngột bị cắt mạng. Kiểm tra lại danh sách bạn bè, tên của Tường vẫn sáng chưng, dĩ nhiên là không mất mạng. Địa điểm hiển thị lại là đang ở Công Thành Chiến – Hoàng Kim Thành.
“Ông chủ !” Linh quay về quầy bar nói với ông bác trung niên đang đứng pha rượu ở đó.
“Ừm.”
“Không phải công thành chiến đang xảy ra thì tại bản đồ đó, nội bất xuất, ngoại bất nhập à !?”
“Đúng rồi, mà sao !?”
“À, không có gì, cháu chỉ hỏi vậy thôi.”
Trong vòng nửa ngày, hai gã bạn học đồng loạt lột xác thành những tồn tại quái thai ở thế giới ảo này khiến tâm hồn thiếu nữ bị đả kích nghiêm trọng. Linh mang khuôn mặt cổ quái thẫn thờ tiếp tục làm việc.
Sau đó bị trừ lương vì thái độ phục vụ không tốt.