Thế giới thứ hai là một cộng đồng ảo, không chỉ là một game RPG đơn thuần. Nhưng với những thanh niên hùng tâm tráng chí, quyết tâm ra ngoài săn quái lấy da lấy răng thì nó cũng chẳng kém bất cứ một game nhập vai thực tế ảo nào, đảm bảo cho các bạn đầy đủ tất cả những thể loại cảm giác cần có như: kích thích, hồi hộp, và sợ hãi...
Đúng, là ba loại cảm giác này.
Tại sao ấy hả !?
Tưởng tượng đơn giản thế này nhé, bạn là một thanh niên sống trong môi trường thành phố hiện đại, đột nhiên có ngày hứng khởi mặc giáp ra đồng, vào vực sâu diệt quái. Với cảm nhận thực tế đến 99%, cho phép tác động trực tiếp đến xúc giác của người chơi như của thế giới thứ hai, mỗi khi con boss to lớn gầm lên, lông tóc bạn sẽ dựng đứng vì gió thổi, mũi bạn sẽ phải khịt khịt vì nước dãi hôi thối của nó bắn tới, màng nhĩ của bạn đau nhức vì tiếng gầm vượt quá ngưỡng dexiben được chấp nhận.
Vậy câu hỏi: Sau khi nghe tiếng gầm hãi hùng ấy, lại chứng kiến con boss ăn thịt không nhả xương đồng đội trong party (nhóm) của mình, có bao nhiêu người can đảm ở lại để chiến đấu, hay là vắt giò lên cổ để chạy như nhóm người trong chương trước !?
Thế nên đừng trách họ nhát gan hay yếu ớt, có trách thì trách họ tại sao không phải là cao thủ level cao thôi.
Và bây giờ câu chuyện sẽ tiếp diễn với một cao thủ trong thế giới này.
...
Có lẽ vì ngủ trên cây quá lâu, lại không đúng tư thế, nên chàng trai vừa đi vừa duỗi cơ thể ra hết mức, để lại những tiếng răng rắc, lạo xạo của xương cốt. Dù cơ thể đã được cường hóa gấp 50 lần người bình thường, ngủ lâu không đúng tư thế vẫn khiến con người ta mệt mõi.
Đi lang thang trong rừng một hồi, cậu ta thở dài thườn thượt.
“Giờ thì... đi đâu tìm cái con sư tử hai đầu đấy trong khu rừng bạt ngàn này đây !? Sao thế giới này không có cái GPS để định vị mỗi con quái nhỉ !?”
Dĩ nhiên là không có, thế giới này mô phỏng thời Trung cổ vào khoảng thế kỉ 16, có rồng, có đấu khí, có ma pháp, chỉ không có thiết bị điện tử thôi.
“A... hết cách.”
Bất đắc dĩ, chàng trai nhìn xung quanh một cách cẩn thận, sau khi xác định không có người nào, mới nhẹ giọng nói:
Skill: Summon Elf.
Theo sau đó, tay cậu ta sáng rực lên, chỉ vào một điểm linh tinh trong không gian. Từng lớp không khí như soắn lại, sau đó tái tổ hợp, cuối cùng hiện ra hình hài một cô gái nhỏ xinh, với gương mặt khả ái.
Toàn thân cô bé mặc một bộ váy bằng tơ lụa màu trắng, lung linh phấp phới trong gió, cơ thể cô trôi nổi bập bềnh giữa không khí, như một tiểu thiên sứ, ngây thơ mà thánh thiện. Nhìn ngó xung quanh một hồi, thấy gương mặt quen thuộc, cô gái mỉm cười vui vẻ:
“Chào buổi sáng, Hans”
“Chào buổi sáng, Lilith.”
Chàng chai mỉm cười đáp lại.
“Anh gặp chuyện gì phiền phức à!?” Cô gái nghiên nghiêng đầu.
“Anh muốn kiến nghị tập đoàn IMI nên làm thêm chức năng định vị cho mấy con boss kiểu này.”
“Làm vậy thì thế giới thứ hai sẽ rất nhàm chán, phải tự đi và trải nghiệm mới vui chứ.”
“Em sẽ không thể vui được khi đi lang thang trong rừng suốt bốn tiếng đồng hồ đâu.”
“Tại sao không !? Cảnh rất đẹp mà.”
“Được rồi, Lilith... giúp anh đi nào, sau đó muốn nói gì thì nói.”
“Như thế là ăn gian đấy, anh phải chơi game một cách trung thực chứ !?” Cô gái che miệng cười khẽ rồi bay xuống, dẵm lên từng ngọn cỏ, điểm nhẹ chân làm chúng khẽ lung lay, cả thân hình yểu điệu phiêu diêu bay lên rồi lại hạ xuống, như đang chơi một trò chơi thú vị, chẳng để tâm đến khuôn mặt mất kiên nhẫn của chàng trai là mấy.
“Mình không tiền, không quyền, khó mua account (tài khoản) – chẳng nạp thẻ lấy cash (tiền) được thì phải tìm cách mà luồn lách chứ, cuộc sống khó khăn mà.” Hans nhún vai uể oải đáp.
“Lúc nào anh cũng có lý do cả !” Lillith bĩu môi, thân hình lả lướt bay đến trước mặt chàng trai, ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào trán cậu ta.
Một khối lập phương nhanh chóng hình thành từ đầu ngón trỏ, nếu có kính hiển vi nhìn kỹ vào, người ta sẽ thấy nó được cấu thành bởi vô số đoạn ký tự 01 10 (mã nhị phân). Lillith ấn cả khối lập phương nhỏ như viên bi ve đó vào trán Hans, mạnh tay một chút làm cậu ta bật ngửa đầu ra sau.
Vuốt vuốt cái trán, tiêu hóa thông tin được truyền tới từ cái điểm tay của cô gái, Hans ngẩn ngơ một chút rồi bật cười:
“Không muốn nghe thì đừng hỏi có phải nhanh không.”
“Không muốn đôi co với anh, em vẫn buồn ngủ lắm, giờ đi ngủ đây !”
Lillith bĩu môi, ngáp dài một cái, chân điểm nhẹ. Chỉ một thoáng, cả cơ thể mảnh mai đã nằm gọn trong lòng Hans, cậu ta vội vàng đỡ lấy. Vừa ổn định lại thì cô gái đã dựa đầu vào vai cậu ta ngủ ngon lành.
“Ít ra cũng phải tàng hình đi đã chứ, người ta nhìn thấy lại tưởng anh bắt cóc trẻ em đó !” Hans chép miệng lẩm bẩm, nhưng cũng không buông bay ra. Đây cũng là một trong những nguyên nhân cậu ta không muốn gọi Lillith ra vào sáng sớm.
Cô tiên nhỏ này chẳng tuân theo quy tắc của thế giới thứ hai gì cả. Rõ ràng được gọi ra bằng skill triệu hồi, nhưng hết thời gian skill (kỹ năng) hiệu lực, hết mana (nguồn ma thuật) duy trì rồi vẫn cứ ở lại thoải mái, và dường như chẳng hề muốn về lại tinh linh giới.
Liếc nhìn rừng cây bạt ngàn phía trước, Hans có chút xuất thần.
“Được rồi, ngài sư tử hai đầu, chờ một chút nhé, ta tới ngay đây.”
Có mục tiêu rõ ràng thì cuộc sống cũng trở lên sôi động hơn. Chàng trai như lấy lại sức sống, thoát khỏi cái tâm trạng ủ dột vì phải đi lang thang trong rừng suốt ba bốn tiếng đồng hồ. Nhún chân một cái, cả người đã bắn đi như một viên đạn, dường như cảm thấy chưa đủ nhanh, chàng trai liếc nhìn cột năng lượng của mình, sau đó mỉm cười, nói to:
Skill: Wind speed.
Lập tức dưới hai chân cậu ta, từng ngọn gió tuy tụ lại thành hư ảnh hai đôi cánh chim mờ ảo. Cả người Hans như lướt gió lao đi, để lại từng tán cây bay phần phật như có cuồng phong thổi qua.
Bọc trong một lớp bảo vệ chắn gió, mái tóc của Lillith trong lòng Hans chỉ khẽ lay lay vài cái.