Sáng sớm, Hans dụi dụi đôi mắt, tỉnh lại.
Cái đầu tiên đập vào mắt cậu là mái trần bằng kim loại cách nhiệt quen thuộc màu bạc. Ánh sáng từ khung cửa sổ chiếu và, kết hợp với màu sơn trắng trên bức tường, làm cho căn phòng nhỏ này lúc nào cũng ngập trong một thế giới màu trắng. Thành ra, nếu bạn chỉ quen ngủ trong bóng tối, sẽ khó mà ngủ nướng tiếp tục được. Gỡ bỏ IMI's Gear, thiết bị dùng để đăng nhập thế giới thứ hai khi chìm vào giấc ngủ sâu, Hans lật đật rời giường.
Ăn sáng, đánh răng, rửa mặt. Làm những công việc thường nhật, chào tạm biệt ba mẹ và em gái, Hans lững thững đi ra khỏi cửa. Đến trạm xe bus, tiếp tục ngủ nướng.
Trạm xe bus ở cái xứ này luôn yên ắng như không khí ở mây cái nghĩa điạ, tất cả mọi người cũng đã quen với việc này, là một chỗ rất tốt, yên tĩnh để làm một giấc. Cho đến khi có một tiếng động phá hoại sự tĩnh mịch này.
“Này anh, bác ấy nhìn có vẻ đang rất khổ sở, chỗ tiền đó có lẽ để dùng vào việc rất gấp. Ăn cắp cũng phải có lương tâm chứ !?”
Ngáp ngắn ngáp dài, Hans đột nhiên nói một câu bâng quơ làm giật thót một thanh niên khác, ngồi cách cậu ta khoảng 1m về bên trái. Mọi người ở bến xe bus nghe vậy, đồng loạt nhìn vào túi xách của mình, sau cùng, ánh mắt họ đều nhìn về phía người thanh niên vừa giật thót. Trên tay hắn vẫn cầm cái ví của một bác gái bên cạnh, đang lóng ngóng không kịp nhét vào.
Thanh niên bị tất cả mọi người bắt quả tang, luống cuống không biết làm sao, lại thêm tiếng bác gái kia kêu thét vang trời, làm hắn ngượng chín mặt. Nóng giận ném cái ví đi xa, thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó quay đầu chạy biến. Trước đó không quên để lại một câu kinh điển với Hans:
“Tao nhớ mặt mày rồi.”
Cậu ta dường như cũng không mấy để tâm, gật đầu với câu cám ơn rối rít của bác gái và mấy tiếng tán dương nhạt nhẽo của người qua đường, lững thững bước lên chiến xe bus phản trọng lực, với hình dáng như một con sâu lớn rời đi.
...
Trung học phổ thông Thiên Thanh. Tọa lạc ở khu dân cư số 5 trên mặt trăng, là chỗ mà Hans phải đến 5 ngày mỗi tuần.
Nhắc mới nhớ, sống ở khu dân cư số 5 này, hầu như đều là người châu Á, thành ra mấy công trình kiến trúc cũng đặt tên kiểu Á luôn.
Dù ngôn ngữ thông dụng đã phổ biến 31 năm nay, nhưng vẫn có nhiều người thích dùng ngôn ngữ bản địa của họ hơn. Nếu không phải có phiên âm nho nhỏ bên cạnh, Hans cũng chẳng biết đọc hai chữ này như thế nào. Xã hội thay đổi, nhiều người thích có đồ chơi công nghệ cao, xe phản trọng lực đắt tiền. Nhưng cũng lắm người hoài cổ, muốn nhớ về quê hương của họ ở trái đất. Dù rằng cái kiểu cổ - tân kết hợp này làm con cháu họ kêu khổ không thôi.
Tiết học cũng chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ giới thiệu một học sinh mới chuyển đến. Hình như từ một nước gọi là Việt Nam... lạ hoắc. Tên cũng khó gọi – Tường thì phải. Hans cũng chẳng buồn nhớ. Được cái tên này cao ráo, vẻ mặt lạnh băng, đối đáp gọn lẹ, nên cũng được kha khá các bạn nữ chú ý.
Chẳng buồn quan tâm đến hắn. Hans thoải mái đánh một giấc đến tận lúc về.
Căn bệnh chung của những game thủ cấp cao là đều có hơi tự kỉ ở thế giới thực. Hans cũng không ngoại lệ.
Lúc chiều về, có một chuyện làm Hans khá thấy hứng thú.
Tên ăn cắp vặt lúc sáng bị cậu ta bắt quả tang, lúc này đã trở lại, khuôn mặt đằng đằng sát khí, cùng mấy anh em hùng hổ đứng chờ sẵn ở bến xe bus. Thấy Hans vừa xuống xe, cả đám cười lạnh, kéo nhau tiến đến, hình thành một thế bao vây trấn lột tiêu chuẩn.
“Nhóc, mày muốn ăn đòn ở đây cho mất mặt, hay vào trong ngõ.” Thằng đầu đàn hất hàm hỏi.
“Trong ngõ đi.” Hans thành thật đáp với dáng vẻ vô hại.
Thế là cả đám lục đục kéo nhau vào trong ngõ.
“Chờ đã.”
Bỗng có tiếng gọi lanh lảnh của con gái sau lưng bọn họ. Hans ngạc nhiên quay đầu lại, đám côn đồ cũng ù ù cạc cạc quay sang.
Một cô gái trẻ, mặc đồng phục cùng trường với Hans, đang thở hồng hộc đứng đó. Cô gái cao ráo, khuôn mặt cũng khá dễ thương, nếu không muốn nói là đẹp nhất trong số cá sấu quanh đây. Mái tóc dài ngang lưng, màu đen thuần túy, thẳng mượt, làm cô trông tràn đấy sức sống.
“Mấy người muốn làm gì !? Ban ngày ban mặt mà dám chặn đường ăn cướp à !? Có tin tôi báo cảnh sát không !?”
“Linh, em đừng xen vào, thằng này rất bố láo, sáng nay đã cản trở bọn anh làm việc một lần rồi. Không cho nó một bài thì lần sau nó không biết sợ.” Không ngờ, mấy tên côn đồ này lại có vẻ quen biết với cô gái.
“Làm việc cái gì, mấy anh toàn đi móc đồ với trấn lột quanh đây, đừng tưởng tôi không biết. Đợi anh Thành về, tôi sẽ mách ảnh, xem ảnh sử mấy người ra sao.” Cô gái tên Linh lớn tiếng quát, không ngờ có thể dọa lui đám côn đồ lại vài bước.
“Ổng bỏ đi mấy năm nay rồi còn gì, biết bao giờ mới về. Nhưng thôi được rồi, nể mặt em, bọn này tha cho nó một lần.” Thằng côn đồ cầm đầu, thở dài, tiu nghỉu đáp.
“Nhóc, đừng để bọn tao gặp lại mày đấy.”
“A, còn dám đe dọa nữa, thấy oai lắm phải không !? Về chăm chỉ làm việc đi cho tôi nhờ.” Linh mất kiên nhẫn xô xô đám người liên tục, mấy tên này cũng không dám làm quá đáng, chỉ đành hậm hực bỏ đi. Coi như xui xẻo. Cô bé này không đáng sợ, nhưng anh trai nó là quân nhân ưu tú, nổi tiếng trong cả khu này, chọc vào coi như xui xẻo.
Cuối cùng chỉ còn Hans đứng đó, ánh mắt hứng thú đánh giá cô gái, miệng tủm tỉm cười.
“Nhìn cái gì !? Chưa thấy ai ngốc như cậu, chúng nó bảo đi mà cũng đi theo. Muốn ăn đòn thế à !?” Cô gái bị Hans nhìn từ đầu đến chân một lượt, có chút ngượng ngùng gắt lên.
“A... vậy thì không nhìn nữa, được rồi, tớ có việc, cám ơn nhé.” Hans bật cười, vẫy vẫy tay tạo một dáng chào tiêu chuẩn rồi tiêu sái dời đi, để lại cô gái ngơ ngác trong con hẻm.