Mục lục
[Dịch] Tuyết Ưng Lãnh Chúa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ầm! ! !”

Ở cùng lúc thi triển Chu Yểm ảo cảnh, hai ngàn năm trăm tầng Hắc Ám Giới là cực hạn của Đông Bá Tuyết Ưng.

Hắc Ám Giới kịch liệt thu nhỏ lại này bao lấy Khí Hồ Quân, kèm theo vụ nổ, tất cả bên trong Hắc Ám Giới đều hủy diệt, thân thể Khí Hồ Quân ở trong vụ nổ cũng hóa thành dòng nước.

Tất cả khôi phục yên tĩnh.

Nhưng dòng nước vặn vẹo, Khí Hồ Quân lại dần dần khôi phục hình người, nhưng khí tức của hắn rõ ràng yếu đi không ít.

Lúc trước tuy đỡ được ba đạo Thiên Phạt Nhận, nhưng thứ nhất Thiên Phạt Nhận đều là tách ra công kích, một lần này nhiều tầng Hắc Ám Giới uy lực vượt xa Thiên Phạt Nhận lại tất cả đều hội tụ một thể. Thứ hai, lúc trước hắn có thể giảm bớt lực dời đi, nay tâm lực của hắn hầu như đều chịu ảo cảnh ảnh hưởng, chống cự công kích hầu như đều là dựa vào thân thể.

Tự nhiên chỉ một đòn, đã bị thương nặng.

“Ta không, ta không cam lòng...” Trong miệng Khí Hồ Quân phát ra âm thanh, mắt vẫn không mở ra được.

“Ầm.”

Đông Bá Tuyết Ưng lại lần nữa buông xuống nhiều tầng Hắc Ám Giới.

Một lần, hai lần, ba lần.

Mỗi một lần đều là đủ hai ngàn năm trăm tầng Hắc Ám Giới, sau năm lần thi triển, thân thể Khí Hồ Quân rốt cuộc hoàn toàn hủy diệt.

“Thân thể thật mạnh, nếu không có ảo cảnh, hắn có thể hoàn toàn phát huy thực lực... cho dù đứng ở chỗ đó tùy ý ta công kích, chỉ cần chủ động dời đi giảm bớt lực, sợ cũng có thể ngạnh kháng mấy chục lần nhỉ.” Đông Bá Tuyết Ưng líu lưỡi. Nếu mình cũng không thể thao túng thân thể chỉ có thể dựa vào thân thể ngạnh kháng, sợ là một lần đã trực tiếp hủy diệt.

Vù.

Đông Bá Tuyết Ưng vẫy tay một cái, bảo vật Khí Hồ Quân để lại đều rơi vào trong tay, hắn kìm lòng không được ánh mắt rơi ở trên một viên đá gương trong đó, ở lúc bị nguy bởi ảo cảnh, Khí Hồ Quân vẫn cầm lấy một viên đá gương này.

“Tảng đá gương?” Đông Bá Tuyết Ưng mơ hồ cảm giác được nó đặc thù, không khỏi cẩn thận xem xét.

...

Vạn Cổ thánh giới, Giới Tổ cung.

Vị trí của nó rất thần bí, nếu không có chỉ dẫn, căn bản không tìm được. Ở trong Giới Tổ cung, có hai bóng người đang đứng ở đó, một người bên cạnh chính là Hắc Đế, một vị khác là nam tử dáng người nhỏ gầy mặc áo bào màu xanh lục đậm, một đôi mắt của hắn có sự ngây thơ, miệng hắn rất lớn, cười hẳn đặc biệt sáng lạn có cảm giác vui vẻ.

Nhưng sẽ không có ai cảm thấy hắn thú vị.

Bởi vì hắn là tồn tại khiến vô số tu hành giả ngưỡng mộ trong năm đại thánh giới, hỗn độn hư không, là tồn tại trên thực lực gần với Thánh Chủ! Hắn không có lắm thủ đoạn như Vu Tổ, cũng không như Mẫu Tổ chỉ dám co đầu rút cổ ở trong sào huyệt, hắn là thật sự dám chính diện cứng đối cứng với Thánh Chủ, trình độ cường đại của thân thể hắn đến cảnh giới không thể tưởng tượng.

Hắn chính là Giới Tổ!

Tồn tại đem hệ thống tu hành loại thôn phệ truyền bá rộng rãi, vô số ma đầu tùy ý cắn nuốt sinh mệnh, tuyệt đại đa số đều là vì một hệ thống loại thôn phệ này!

Nhưng cho tới bây giờ chưa ai dám bởi vậy chỉ trích ‘Giới Tổ’, chỉ trích Giới Tổ, đều sẽ lọt vào Giới Tổ đuổi giết hung tàn!

“Thú vị, thú vị.” Giới Tổ nhỏ gầy cười, thanh âm chói tai, không gian trước mặt vặn vẹo hiện ra cảnh tượng nơi xa xôi Đông Bá Tuyết Ưng xem xét Thạch Kính.

“Khéo như vậy?” Hắc Đế cũng có chút giật mình, lập tức nở nụ cười, “Sư huynh, xem ra Đông Bá tiểu tử quả thực có duyên với nhất mạch này của chúng ta, tu luyện truyền thừa ta lưu lại, nay lại chiếm được bảo bối ngươi lưu lại.”

Đối thoại của hai người bọn họ nếu để bên ngoài biết được, tuyệt đối sẽ dẫn lên sóng to gió lớn.

Bởi vì ở bên ngoài, Hắc Đế chưa từng gọi Giới Tổ ‘sư huynh’.

“Rơi vào trên tay hắn, xem xem tiểu tử này tương lai có thể như thế nào đi.” Giới Tổ nhỏ gầy cười hắc hắc.

Bảo bối này.

Từng có rất nhiều cái tên, ‘Thạch Tâm’ ‘Tàn Thuẫn’ ‘Lân Phiến’ ‘Cổ Giáp’... tên rất bình thường, trên thực tế lại từng xuất hiện ở trong tay rất nhiều cường giả hệ thống cổ tu, bọn họ đều phát hiện sự đặc thù của bảo vật này, dần dần tiếng tăm càng lúc càng lớn, thậm chí dẫn tới tranh đoạt gió tanh mưa máu! Sau đó Giới Tổ liền lặng yên mang bảo vật đi, thay hình đổi dạng, lại tiếp tục lặng yên đưa đến trong tay một số cổ tu.

Không ngừng truyền, một đoạn năm tháng, sẽ đổi bộ dáng.

Bảo vật này một lần này biến thành bộ dáng ‘Thạch Kính’, mới chỉ truyền lưu qua tay năm vị Hợp Nhất cảnh mà thôi, cho nên tiếng tăm còn chưa lớn, liền đến tay Đông Bá Tuyết Ưng.

“Chúng ta hai chi nhánh của nhất mạch này, được một phân chi truyền thừa của ta, lại được bảo bối sư huynh ngươi truyền lại, lấy ngộ tính của hắn, nhất định có thể đi càng ngày càng xa ở trên con đường cổ tu này.” Hắc Đế mỉm cười, “Có lẽ hắn cũng có tư cách gia nhập một môn này của chúng ta.”

“Hừ, bảo bối này của ta truyền ra cũng không biết đã bao lâu, một môn này của chúng ta tính cả tiểu sư đệ cũng mới ba vị mà thôi.” Giới Tổ nhỏ gầy cười nhạo nói, “Chỉ dựa vào tiểu tử này?”

“Điều này khó nói.” Hắc Đế đắc ý.

Giới Tổ nhỏ gầy cười xùy lắc đầu, vung tay lên, cảnh tượng trước mắt tiêu tán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK