Sáng ngày thứ hai.
Thành Nghi Thủy, lầu Long Sơn.
Trên thế giới này mỗi một tòa thành trì đều có một tòa lầu Long Sơn! Lầu Long Sơn trong thành Nghi Thủy này là một lầu đá năm tầng cổ xưa.
Trước cửa lầu Long Sơn có kỵ sĩ cường đại trông coi, trong phạm vi mười mét trước cửa chính, kẻ bình dân không được phép tới gần. Cho dù là quý tộc cũng không dám tự tiện đến gần, nếu không ngay cả quý tộc cũng có thể bị giết ngay tại chỗ!
Một ông lão tóc bạc mặc áo bào trắng vội vã chạy vào bên trong lầu Long Sơn.
"Du Đồ đại nhân." Hai tên kỵ sĩ mặc giáp màu xanh đứng giữ cửa cúi chào.
"Lâu chủ ngài ấy có ở đây không?" Ông lão tóc bạc hỏi.
"Có, sáng nay sắc mặt Lâu chủ rất khó coi." Tên kỵ sĩ cao mang giáp màu xanh nói.
Ông lão tóc bạc đi vào trong lầu Long Sơn, đi thẳng tới lầu ba.
"Cốc cốc." Gõ cửa.
"Vào đi." Âm thanh ở bên trong truyền ra.
Ông lão tóc bạc đẩy cửa đi vào tiện tay đóng cửa lại, trong phòng có một cái bàn dài màu vàng sẫm bóng loáng, trên mặt bàn có một chồng sách, phía sau là một người trung niên tóc đen đang ngồi lật xem một quyển sách.
Người đàn ông này chính là Lầu chủ của lầu Long Sơn thành Nghi Thủy - Tư An đại nhân!
"Du Đồ, thế nào?" Tư An đại nhân ngẩng đầu lên hỏi.
"Tin tức chính xác, đêm qua vợ chồng Đông Bá Nam tước đã bị bắt đi khỏi Tuyết Ưng lĩnh." Ông lão tóc bạc nói rằng, "Đội hộ vệ của pháo đài Tuyết Thạch đã chống cự, trong thời gian một hơi thở dưới uy lực của sấm sét đã mất sức chiến đấu."
"Hừ, gia tộc Mặc Dương đúng là bá đạo mà!" Tư An đại nhân cau mày, "Ngày hôm qua ta mới được tin tức từ bên phía quận thành truyền đến, thế mà bọn họ đã đem người bắt đi ngay trong đêm."
Trong lầu Long Sơn được canh giữ rất là nghiêm ngặt.
Đế quốc có mười chín tỉnh thành.
Mỗi một cái tỉnh thành trong một Tỉnh, đều có một toà Tổng lầu của lầu Long Sơn! Quản lý một nguồn lực cường đại mà bí ẩn.
Tỉnh thành, quận thành, huyện thành.
Ba cấp bậc, tầng tầng quản lý, toàn thể thiên hạ đều bị giám sát chặt chẽ.
"Ai bảo người ta là gia tộc Mặc Dương chứ, gia tộc này là một trong mười gia tộc lớn nhất ở các tỉnh phía Đông đấy ." Ông lão tóc bạc nói.
"Xì." Tư An đại nhân cười nhạo nói, "Mười gia tộc lớn nhất các tỉnh phía Đông, gia tộc Mặc Dương xếp hạng chót! Hơn nữa gia tộc họ nhờ vào phúc của tổ tiên để lại, bằng không sao có thể xếp vào mười vị trí đầu."
"Dù vậy cái con quái vật khổng lồ này chỉ cần động nhẹ ngón tay cũng đủ nghiền nát chúng ta rồi." Ông lão tóc bạc lắc đầu thở dài nói, "Đáng thương, Tuyết Ưng lĩnh chỉ còn lại hai đứa bé, tôi điều tra tin tức nghe nói đứa con út hai tuổi của vợ chồng họ vẫn còn khóc lóc inh ỏi, ở bên trong pháo đài Tuyết Thạch rất nhiều binh sĩ và người hầu thấy thế cũng đau lòng."
"Vợ chồng Đông Bá đối xử với con dân trong lãnh địa rất tốt, rất được người dân yêu mến." Tư An đại nhân gật đầu nói.
…
Tuyết Ưng lĩnh!
Trong pháo đài, Tuyết Ưng nằm trên đỉnh của Tuyết Thạch sơn, ngọn núi cao lớn nhất nơi này.
Bên trong pháo đài, vốn là có một ít người hầu đang thì thầm bàn tán, tuy nhiên có Sư nhân Đồng Tam và Lục Tí Ma Xà Tông Lăng quản lý nên toàn bộ pháo đài vẫn vận hành trước sau như một .
Tuy đã là ban ngày.
Đứa em Thanh Thạch vừa mới ổn định tinh thần lại, sau khi cha mẹ bị bắt đi thằng bé cứ khóc suốt, ai dỗ cũng không xong! Ngày xưa em trai là do mẹ một tay chăm sóc, với lại mẹ là Pháp sư, trong giọng nói dường như có một chút lực thôi miên, ru em ngủ rất là đơn giản. Nhưng bây giờ việc ru ngủ đã trở thành một tấn bi kịch, ai nấy đau đầu vô cùng.
Trước giờ Thanh Thạch rất sợ Sư nhân Đồng Tam và Xà Ma Tông Lăng, mà mấy người hầu kia thì chưa từng ru em ngủ, vì thế nên Đông Bá Tuyết Ưng đành phải ra tay tự ru em ngủ.
Tuy tâm trạng rất đau buồn, nhưng cũng phải cố nhịn để ru em ngủ, rốt cục tới sáng, đệ đệ cũng mệt bở hơi tai, tựa hồ đã quên chuyện của cha mẹ, dù sao cũng chỉ là đứa trẻ một hai tuổi thôi. Phỏng chừng sau khi lớn lên cũng chẳng nhớ tới chuyện tối hôm qua.
"Ngoan, Thanh Thạch ngủ ngoan nào."
"Em muốn ngủ chung anh."
"Được, được không phải anh đang ngủ chung với em sao."
"Anh, em muốn nghe anh hát."
" ."
Dần dần, cu cậu mệt mỏi thiếp đi trên ngực của Đông Bá Tuyết Ưng, Đông Bá Tuyết Ưng chẳng dám động đậy sợ lay tỉnh em trai.
Khi đêm đến.
Tông Lăng và Đồng Tam đi tới trước phòng.
"Tôi xem một chút." Tông lăng nhẹ nhàng đẩy cửa rồi nhìn xuyên qua khe cửa, chỉ thấy nhóc Thanh Thạch dang chân dang tay nằm nhoài trên ngực của Tuyết Ưng, nước dãi ướt cả ngực Tuyết Ưng, mà Đông Bá Tuyết Ưng lúc này cũng đang ngủ say, quần áo thì ngổn ngang, chăn đắp được nửa người.
Đồng Tam cũng nhìn xuyên qua khe cửa, nhìn cảnh hai anh em co rúc vào nhau mà thấy đau lòng.
"Lúc trước Thanh Thạch đều do A Du một tay chăm sóc, không cho phép đám hầu gái tới nuôi, nó nhìn thấy hai ta là sợ, chậc! Sau này phải làm sao, lẽ nào mỗi ngày đi ngủ đều phải do Tuyết Ưng tới dỗ?" Tông Lăng lo lắng.
"Tông thúc, Đồng thúc." Tuyết Ưng đã lặng lẽ đặt em xuống, đi ra khỏi giường.
"Cháu ngủ nhiều chút đi" Tông Lăng liền nói, hắn biết Tuyết Ưng chắc chắn chưa ngủ được bao nhiêu.
Thực tế Tuyết Ưng không tài nào ngủ được, tâm trạng kích động như vậy lại phải dỗ dành em trai, quá mệt mỏi nên nó mới ngủ gật chốc lát. Tông Lăng và Đồng Tam vừa đến là Tuyết Ưng đã tỉnh rồi. May mà thể chất của Tuyết Ưng không phải bình thường, nên mới chống chọi được.
"Không sao đâu Tông thúc, Đồng thúc, Thanh Thạch nó trước giờ do mẹ chăm sóc chưa có người lạ nào từng trông nom cả." Đông Bá Tuyết Ưng nói rằng, "Bây giờ cha mẹ cháu đã bị bắt đi, tin tức chắc không thể che giấu được, cho nên cháu càng không thể để cho mấy người hầu trông nom em được! Em trai nó lại sợ hai người. Vì thế chỉ còn có cháu thôi, cũng chỉ ru nó ngủ thôi, ban ngày để người hầu trông chừng là được "
"Ban ngày trong pháo đài có rất nhiều người trông chừng hẳn là không vấn đề gì." Đồng Tam nói rằng.
"Vậy thì dựa vào cháu rồi, chờ em cháu lớn lên mọi việc sẽ ổn thôi." Tông Lăng nói.
"Ừm." Đông Bá Tuyết Ưng không nói gì, dù sao nó là em trai mình, cha mẹ thì bị bắt đi, còn mỗi một thằng em trai đương nhiên phải chăm sóc cho thật tốt rồi.
"À đúng rồi, Tông thúc Đồng thúc lúc trước có nói khi cháu lấy được Hắc Thiết Lệnh thì có thể biết được mọi chuyện, làm sao mới có thể lấy được cái Hắc Thiết Lệnh của lầu Long Sơn?" Đông Bá Tuyết Ưng liền truy hỏi.
Tông Lăng cùng Đồng Tam âm thầm bất đắc dĩ.
Thằng nhóc này, xem ra vẫn nhớ kỹ phải cứu cha mẹ ra.
"Chỉ cần thực lực của cháu đủ mạnh, lầu Long Sơn tự nhiên sẽ đưa Hắc Thiết lệnh tới." Tông Lăng nói rằng.
"Thực lực đủ mạnh, mạnh cỡ nào?" Đông Bá Tuyết Ưng hỏi.
"Ta và cha cháu còn có Đồng thúc, đều không có Hắc Thiết lệnh." Tông Lăng nói rằng, "Chờ đến ngày cháu đủ mạnh, lầu Long Sơn công nhận cháu rồi nhất định sẽ đưa Hắc Thiết lệnh cho cháu."
Đông Bá Tuyết Ưng liền hiểu.
Muốn có được cái 'Hắc Thiết lệnh' đó, việc đầu tiên là phải mạnh hơn mấy người Tông thúc!
"Cháu biết rồi." Đông Bá Tuyết Ưng không có hỏi nhiều.
"Thanh Thạch ngủ lâu chưa?" Tông Lăng hỏi.
"Chắc khoảng 3 canh giờ rồi." Đông bá Tuyết ưng nói rằng.
"Vậy thì kêu nó dậy đi, đã chạng vạng rồi. Thanh Thạch nó quậy cả đêm chưa ăn cái gì kêu nó dậy ăn cơm! Rồi để đám hầu gái chơi đùa với nó. Như vậy tới tối nó mới ngủ được, giờ mà để nó ngủ hơn nữa đêm nó lại quậy thì khổ." Tông Lăng nói rằng.
…
Trời đã tối.
Ở trong phòng ăn, trên cái bàn ăn vuông vắn, Tuyết Ưng ngồi ở chủ vị, Thanh Thạch ngồi kế bên, bên cạnh có người làm bưng đồ ăn đưa lên.
Đông Bá Tuyết Ưng ăn một ít thịt ma thú được chế biến tỉ mỉ, uống kèm nước trái cây. Còn Thanh Thạch thì ăn ngũ cốc và chút ít sữa thú.
Nhìn Thanh Thạch ăn một cách vui vẻ, Tuyết Ưng mỉm cười mà trong lòng chua xót, lúc trước trên bàn ăn này có cha có mẹ, bây giờ chỉ còn mình và em trai.
"Ăn no chưa?" Đông Bá Tuyết Ưng hỏi.
"Hừm, ăn no, no no." Thanh Thạch xoa xoa bụng nhỏ, hiếu kỳ hỏi, "Mẹ và cha đâu rồi? Sao không thấy vậy, không lẽ còn đang ngủ sao?"
"Cha mẹ đi ra ngoài rồi, Thanh Thạch ngoan đi ra hậu hoa viên chơi nha?" Đông Bá Tuyết Ưng nói.
"Đi, đi hậu hoa viên!" Thanh Thạch bị dời sự chú ý, trong hậu hoa viên có rất nhiều nơi để chơi là do mẹ xây dựng riêng cho hai anh em chơi, khi còn nhỏ Tuyết Ưng rất thích chơi ở đó, thậm chí ở đó có chút ít đồ vật phép thuật
"Dẫn Thanh Thạch thiếu gia ra hậu hoa viên chơi, trông cho kỹ đó." Đông Bá Tuyết Ưng nhìn về phía ba hầu gái đứng bên cạnh.
"Dạ."
Ba người hầu gái cung kính đáp, các nàng đều biết, ngay từ hôm nay thiếu niên này chính là chủ nhân của toàn bộ Tuyết Ưng lĩnh.
Nhìn theo ba người hầu gái bế em trai xuống lầu, Đông Bá Tuyết Ưng vịn lan can nhìn hậu hoa viên, ở bên trong hậu hoa viên có hơn hai mươi ngọn đèn Hỏa tinh soi sáng mỗi một nơi. Trong hậu hoa viên còn có hơn chục người hầu chơi cùng em trai. Phải chọn rất nhiều người, lại còn phải đảm bảo ai cũng trung thành.
Sau đó Tuyết Ưng đứng dậy đi tới thư phòng của mình.
Thư phòng rất lớn, cao sáu mét dài mười lăm mét còn chiều rộng cả chục mét. Tuy nhiên so với pháo đài Tuyết Ưng có diện tích hai dặm mà nói thư phòng như vậy rất là bình thường.
Ở trong thư phòng có một cái bàn, trên giá sách trưng bày rất nhiều sách, đa số đều là truyện ký tiểu thuyết xưa, ngày trước Đông Bá Tuyết Ưng rất thích đọc truyện xưa nên mẹ nó đem tới rất nhiều sách.
Ngồi ở trước bàn đọc sách, lật tay một cái, trong tay xuất hiện ngay một quyển sách bằng giấy thếp vàng.
"Bí tịch Thương pháp của kỵ sĩ Siêu Phàm?" Đông Bá Tuyết Ưng lập tức lật xem.