Giết hai thủ lĩnh Khôi Ma nhai? Đông Bá Tuyết Ưng không để ý thực lực đối phương, càng để ý tính cách đối phương hơn. Đã là hai ma đầu cắn nuốt vô số, giết chúng, cũng không để ý chút nào!
Bảo vệ một môn phái? Trong lòng hắn thoáng tự hỏi, cũng có biện pháp.
“Ha ha ha, có Đông Lân điện chứng kiến, tin tưởng ngươi có thể làm được.” Người trung niên một sừng khẽ lật tay, trong tay xuất hiện một hộp ngọc, “Bên trong chính là Xích Vân Lưu Tâm.”
Đông Bá Tuyết Ưng lộ ra nụ cười, rốt cuộc lấy được rồi.
Đông Lân điện chứng kiến, giao dịch này đạt thành, người trung niên một sừng lúc này mới hoàn toàn thả lỏng. Hắn quá khẩn trương, từ kỳ ngộ đạt được ‘Xích Vân Lưu Tâm’ trân quý, hắn lúc nào cũng rất khẩn trương, thậm chí cảm thấy ‘Vạn cổ thánh giới’ quá nguy hiểm, giết chóc quá thường thấy, không tiếc tất cả mọi giá hao phí trên trăm vạn năm được truyền tống đến Đông Lân thánh giới.
Đông Lân thánh giới luận trật tự, so với Thất Tinh Hải thánh giới còn tốt hơn chút.
Ở trước khi giao dịch thành công hắn cũng rất khẩn trương, ngoài miệng hắn báo ra cái giá ‘năm ngàn nguyên giới thạch’, trên thực tế hắn lúc trước ngay cả một trăm viên nguyên giới thạch cũng chưa từng thấy!
“Có những nguyên giới thạch này, kế hoạch của ta có thể thi hành, thực lực của ta cũng có thể tăng lên rất lớn.” Người trung niên một sừng thầm nghĩ, hắn có rất nhiều kế hoạch, “Bằng nhi, sư thúc ta cần thời gian hảo hảo tu hành tăng lên, vạn ức năm thời gian... Ta nhất định sẽ trở về, sẽ trở lại Thanh Bằng môn! Đến lúc đó ta sẽ trở thành người mạnh nhất Thanh Bằng môn, chấp chưởng Thanh Bằng môn!”
Vạn cổ thánh giới, đặc biệt khu vực Giới Tổ thống trị quá nguy hiểm, không thích hợp hắn tu hành trưởng thành.
“Vân Bằng?”
Đông Bá Tuyết Ưng nhận được tin tức của tiểu gia hỏa kia, không khỏi hỏi, “Ngươi rời khỏi Thanh Bằng môn đã bao lâu?”
“Mấy trăm vạn năm.” Người trung niên một sừng nói.
“Ngươi xác định, Vân Bằng hắn còn ở Thanh Bằng môn?” Đông Bá Tuyết Ưng dò hỏi.
Người trung niên một sừng ngẩn ra: “Hẳn là thế.”
“Ta thấy ngươi vẫn nên điều tra chút.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nhìn về phía điện chủ một phân điện này của Đông Lân điện bên cạnh, “Kỳ Phụ điện chủ, đối với các ngươi Đông Lân điện mà nói, điều tra hạ cái này gọi là Vân Bằng tiểu tử kia hay không còn ở Thanh Bằng môn, không phải việc khó chứ?”
“Một viên nguyên giới thạch.” Vị Kỳ Phụ điện chủ này cười tủm tỉm nói.
“Được.” Người trung niên một sừng nói ngay.
Mới một viên?
Nay hắn giàu nứt đố đổ vách, căn bản không để ý một chút ấy.
Đông Bá Tuyết Ưng và người trung niên một sừng cùng nhau uống rượu, đợi tin tức Đông Lân điện bên kia. Sau lưng Đông Lân điện là Đao Hoàng thành, Hư Không Thần điện, Tinh Thần thành, Cốt Tổ cung, trong đó có một số cổ tu cường đại có thể cách cự ly xa trực tiếp tra xét Thanh Bằng môn trong Vạn cổ thánh giới.
Một lát.
“Tiểu tử tên Vân Bằng không ở trong Thanh Bằng môn.” Kỳ Phụ điện chủ nói, “Ta còn tặng kèm miễn phí một tình báo, ở lúc điều tra Thanh Bằng môn, phát hiện có đệ tử Thanh Bằng môn đang thảo luận... Nói có một nhóm đệ tử ở bên ngoài bị bắt đi, Vân Bằng chính là một trong số đó.”
Trái tim người trung niên một sừng cũng treo hẳn lên, nghe được bị bắt đi mới khẽ thở phào, ít nhất còn có khả năng còn sống, liền nói: “Hắn hiện tại ở đâu?”
“Ta làm sao biết?” Kỳ Phụ điện chủ lắc đầu, “Không biết địa điểm cố định, muốn tra cũng không dễ như vậy.”
“Cũng có thể tra.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
Như ở Thái Hư thiên cung, lúc trước truy tra sát thủ ám sát mình, nếu không phải Vạn Giới lâu chủ cản trở, chỉ sợ cũng điều tra ra rồi.
Kỳ Phụ điện chủ nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, liền gật đầu nói: “Đúng, cũng có thể tra, tương đối phiền toái hơn, tra một lần cần hai trăm viên nguyên giới thạch.”
“Hai trăm viên?” Người trung niên một sừng trừng mắt.
Hắn từ Vạn cổ thánh giới được truyền tống tới đây, mới tiêu phí 10 viên nguyên giới thạch! Như cao thủ bình thường có thể xông qua Tinh Thần tháp tầng bốn, bảo vật toàn thân cộng lại cũng không nhất định có thể đáng giá hai trăm viên nguyên giới thạch. Chỉ điều tra một lần mà thôi?
“Ngươi có thể không tra.” Kỳ Phụ điện chủ mỉm cười.
“Tra!” Người trung niên một sừng nghiến răng.
Đây là người thân hắn quan tâm nhất, phải điều tra rõ.
Một lần này lại chờ lâu.
Ước chừng hơn hai canh giờ, Kỳ Phụ điện chủ mới nói: “Điều tra rõ rồi, tiểu gia hỏa tên Vân Bằng nay là một gã nô lệ trong phủ đệ Ma Nhãn thần phủ ‘Kim Thực quốc’ ở Vạn cổ thánh giới.”
“Kim Thực quốc? Nô lệ?” Sắc mặt người trung niên một sừng cũng có chút tái nhợt.
Kim Thực quốc.
Là thế lực rất cường đại ở khu vực Vạn cổ thánh giới Giới Tổ thống trị, Kim Thực quốc chủ, càng là một trong rất nhiều thân truyền đệ tử của ‘Giới Tổ’.
“Trong một năm, ta sẽ đến Kim Thực quốc cứu ra tiểu tử tên Vân Bằng này.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
“Ngươi có nắm chắc?” Người trung niên một sừng kích động nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, theo hắn thấy, Kim Thực quốc chủ chỉ cần thân phận ‘thân truyền đệ tử của Giới Tổ’... Ở Vạn cổ thánh giới đã đi ngang rồi.
Đông Bá Tuyết Ưng cười.
Gã này tuy gặp may mắn đạt được bảo vật, nhưng hiểu biết đối với cao tầng của ba đại thánh giới vẫn quá ít.
“Có nắm chắc.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
...
Sau khi giao dịch tất cả thỏa đáng, Đông Bá Tuyết Ưng liền một mình rời khỏi Đông Lân thánh giới, về tới vũ trụ quê hương.
Trong vũ trụ quê hương, Hắc Vụ hải đế quân phủ.
“Tĩnh Thu, Tĩnh Thu.” Đông Bá Tuyết Ưng trở lại phủ đệ, nhìn bóng người thê tử xa xa luyện kiếm, liền hô.
Dư Tĩnh Thu xoay người, cũng cười nói: “Tuyết Ưng, nhanh như vậy đã trở lại? Chàng nói có đại hỷ sự, lúc trước lại không nói tỉ mỉ, rốt cuộc việc vui gì?”
“Ha ha ha...” Đông Bá Tuyết Ưng không khỏi cười ra tiếng.
Là đại hỷ sự đấy.
Vì đạt được Xích Vân Lưu Tâm, thật sự không dễ dàng!
Một mặt mình đạt thực lực mức độ hiện nay, một mặt khác còn có vận khí, có thể cơ duyên xảo hợp tiến vào bảo tàng Cửu Vân đế quân! Nếu không có bảo tàng, mình làm sao mua được nổi Xích Vân Lưu Tâm? Dựa vào năm tháng chậm rãi tích góp, vậy thật không biết cần góp tới khi nào.
“Rốt cuộc việc vui gì, nói mau đi.” Dư Tĩnh Thu cũng không khỏi thúc giục.
Đông Bá Tuyết Ưng cười, lập tức vung tay lên, nhất thời một cung điện bỗng dưng xuất hiện, đáp xuống trên đất cỏ, diện tích ước chừng trăm dặm.
Dư Tĩnh Thu liếc một cái liền cảm giác cung điện này khí tức bất phàm, chỉ cần khí tức dao động vô hình cũng khiến nàng cảm thấy áp lực.
“Theo ta tiến vào.” Đông Bá Tuyết Ưng mang theo thê tử tiến vào cung điện này.
“Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ ở trong này tu hành.” Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười nói, nói xong khẽ lật tay, lấy ra một bình ngọc màu đen, vung lên bình ngọc màu đen trong tay bay về phía xa xa trong một cái rãnh của trên vách điện, vừa vặn kẹp chặt. ‘Ông’, mặt ngoài bình ngọc màu đen hiện lên hoa văn màu vàng, khắp nơi của toàn bộ cung điện đều bắt đầu hiện lên hoa văn, một mùi thơm thoang thoảng dần dần tràn ngập ở trong toàn bộ cung điện.