Mục lục
[Dịch] Tuyết Ưng Lãnh Chúa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại nghe nói giết chóc quy mô khủng bố lớn như vậy, cũng hoàn toàn ngây người.

“Hả?” Nam tử trung niên áo bào xanh Thần Cửu bỗng nhíu mày, “Đông Bá Tuyết Ưng, Hạ tộc các ngươi xuất hiện chút phiền toái?”

“Đúng.” Đông Bá Tuyết Ưng mở miệng, thanh âm cũng có chút ảm đạm.

Thần Cửu nhướng mày một cái, hắn có thể cảm giác được cảm xúc của Đông Bá Tuyết Ưng giờ phút này.

“Các ngươi phải cẩn thận chút, thủ đoạn hung lệ như vậy, ở thần giới có lẽ có người sẽ âm thầm sử dụng, nhưng sẽ không ngang ngược như vậy.” Thần Cửu nói, “Cũng chỉ ở hắc ám thâm uyên hỗn loạn, loại chuyện này mới rất bình thường. Cho nên ta đoán... giết chóc khắp nơi sưu tập linh hồn, hẳn là đội ngũ Bán Thần kia của hắc ám thâm uyên làm.”

“Đội ngũ Bán Thần hắc ám thâm uyên?” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn về phía Thần Cửu.

“Nhắc nhở Hạ tộc các ngươi một chút, trong đội ngũ lần này buông xuống, ta cảnh giác nhất chính là đội ngũ Bán Thần của hắc ám thâm uyên.” Thần Cửu nói, “Khác với Bán Thần thế giới phàm nhân, cùng Bán Thần thần giới... Các sinh mệnh thổ dân của hắc ám thâm uyên bị xưng là ác ma, thiên phú bọn hắn phi thường cường đại. Thiên phú của bọn hắn có thể so sánh thần khí, đội ngũ lần này đến, lại càng sẽ không phải ác ma Bán Thần tầm thường, mà khẳng định là ở trong vô số ác ma Bán Thần tiến hành sàng chọn, sàng chọn ra tồn tại đỉnh cao nhất khủng bố nhất!”

“Hắc ám thâm uyên giết chóc là thảm thiết nhất, cạnh tranh cũng thảm thiết nhất, ác ma thiên phú lại cường đại.”

“Cho nên, đội ngũ Bán Thần này... Thực lực khẳng định rất mạnh rất mạnh.” Thần Cửu nói, “Bọn chúng dám ngang ngược làm lớn như vậy, chỉ sợ cũng không để ý quá Hạ tộc các ngươi, Hạ tộc các ngươi thực sự phải cẩn thận.”

“Cảm ơn Thần Cửu huynh.” Đông Bá Tuyết Ưng cảm kích nói, “Ta sẽ không ở đây lâu.”

“Ừm, lúc xuất phát ta sẽ thông qua vòng tay đưa tin liên hệ ngươi.” Thần Cửu nói. Vòng tay đưa tin này là Trần cung chủ phái người đưa cho Thần Cửu, là vòng tay đưa tin của Hạ tộc. Một số thủ đoạn đưa tin tới từ bên ngoài của họ... Là không thể liên hệ với vòng tay đưa tin của Hạ tộc.

“Được.” Đông Bá Tuyết Ưng đã ngồi không yên, sau khi từ biệt liền nhanh chóng rời đi.

...

Một tòa hùng thành nguy nga.

Đông Bá Tuyết Ưng hành tẩu ở ngoài thành, nhìn ngoài thành một số thôn xóm đầy tanh máu, thi thể tùy ý có thể thấy được.

Toàn bộ đã chết, không có một ai sống sót.

Cảnh tượng như vậy làm trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng cũng phát lạnh, rét run!

“Đáng chết, đáng chết.” Đông Bá Tuyết Ưng nghiến răng nghiến lợi. Hắn năm đó cùng thê tử từng tới quận thành này, còn từng nếm rất nhiều món ăn vặt, còn lấy một ít điểm tâm cho bọn nhỏ ven đường.

Nhưng hiện tại đều đã chết, toàn bộ quận thành đều là một mảng tử thành.

Đông Bá Tuyết Ưng đi vào trong quận thành, nhìn cảnh tượng trước mắt, mắt cũng mơ hồ đỏ lên. Hắn chịu vu độc tra tấn cách tử vong càng ngày càng gần, nhưng càng là như thế, hắn càng nhiệt tình yêu thương sinh mệnh! Hắn càng thích trẻ con hơn, có thể là mãi chưa có con với Tĩnh Thu, cũng có thể là đứa nhỏ đại biểu cho hy vọng đại biểu cho sinh cơ. Nhưng giờ phút này toàn bộ quận thành...

Quận thành phồn hoa toàn bộ một mảng tĩnh mịch, vô số thi thể ngã ở các nơi, mùi máu tanh tràn ngập.

Những cảnh tượng này Đông Bá Tuyết Ưng cũng không nỡ nhìn, nhìn phát lạnh, phát run.

“Ở trong mắt các ngươi, Hạ tộc ta thật sự giống như súc vật sao?” Đông Bá Tuyết Ưng siết hai nắm đấm, các đốt ngón tay trắng bệch.

“Trần cung chủ, điều tra ra chưa?” Đông Bá Tuyết Ưng đè nén phẫn nộ tràn ngập, truyền âm hỏi Trần cung chủ.

“Có thể xác định là đến từ hắc ám thâm uyên, chủ nhân ác quỷ Phong Đông giết chết tên là Nặc Nặc An!” Trần cung chủ đáp lại, “Chúng ta hiện tại đang tra, nhưng đội ngũ hắc ám thâm uyên rốt cuộc ở đâu, còn chưa tìm được.”

“Tìm được rồi, nói cho ta biết.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Ừm, Tuyết Ưng, ngươi yên tâm, Hạ tộc chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn chúng!” Trần cung chủ đưa tin nói.

“Còn có, thủ lĩnh đội ngũ Huyết Nhận tửu quán từng nhắc nhở ta, đối với đội ngũ hắc ám thâm uyên phải cẩn thận.” Đông Bá Tuyết Ưng lập tức đem một phen lời Thần Cửu nói ra nói cho Trần cung chủ, tuy sát khí ngút trời, nhưng phải hiểu thực lực của đối phương.

Rất nhanh hai người đoạn tuyệt đưa tin.

Đông Bá Tuyết Ưng đứng ở trong quận thành tĩnh mịch này, nhìn bốn phương tám hướng. Hắn nay chính là người sống duy nhất trong toàn bộ quận thành, tuy là ban ngày, mặt trời vẫn chiếu trên cao, nhưng gió thổi đến, tiếng gió giống như tiếng kêu rên mơ hồ, mùi máu tanh tràn ngập ở chung quanh, làm Đông Bá Tuyết Ưng giống như thân ở cửu u, trái tim băng giá gấp bội, lạnh đến trong xương tủy.

“Dị tộc đến từ hắc ám thâm uyên!” Trong mắt Đông Bá Tuyết Ưng sát khí lạnh thấu xương, cho dù là bọn ác ma nhỏ yếu ngủ đông còn sót lại, bọn chúng thực lực quá yếu, trong một lần có thể giết cũng sẽ không quá nhiều nhân loại. Như một lần này có thể xưng là đả kích như tai nạn, đã rất lâu chưa có rồi.

...

Chuyện như vậy, căn bản không thể giấu diếm.

Toàn bộ Siêu Phàm Hạ tộc hầu như rất nhanh đều đã biết, ai cũng ngây dại, sau đó người người phẫn nộ muốn điên, muốn tìm kiếm. Vẫn là Trần cung chủ hạ lệnh, các Bán Thần Hạ tộc đang điều tra, Siêu Phàm khác không thể xen vào! Kẻ địch quá mạnh, Siêu Phàm tầm thường đi xen vào cũng chỉ là chịu chết.

“Thật đáng chết.”

“Dị tộc, dị tộc!”

“Đây là quê hương chúng ta, thế giới Hạ tộc của chúng ta!” Một đám Siêu Phàm Hạ tộc đều phẫn nộ đau lòng, bọn dị tộc này thế mà tới quê hương mình, đối đãi tộc nhân của mình như giết súc vật! Sao có thể nhẫn nhịn?

******

Ở đỉnh một ngọn núi cao gió lạnh gào thét.

Một bóng người trùm áo bào đen bình tĩnh đứng ở đỉnh núi, khuôn mặt hắn gầy yếu như xương trắng, mắt phát sáng xanh lè, gió lạnh thổi, làm áo bào đen của hắn bay phất phới, hắn là ‘Nặc Nặc An’ Hạ tộc đang tìm. 

“Vù.” Không gian chung quanh nứt ra, một nữ tử áo đỏ xinh đẹp lập tức bay tới, cung kính vô cùng hai tay dâng lên một quả cầu thủy tinh, trong thanh âm tràn ngập tự tin: “Chủ nhân, sưu tập được hơn một trăm triệu linh hồn nhân loại.”

Rất nhanh, liên tiếp từng cái bóng người xé rách không gian chạy tới. Ai cũng hai tay dâng lên quả cầu thủy tinh.

“Chủ nhân, chỉ sưu tập được sáu ngàn vạn linh hồn nhân loại.”

“Chủ nhân, không thể...”

Mỗi người khẩn trương thấp thỏm.

Bọn họ là nhận được mệnh lệnh của chủ nhân lập tức quay về.

“Được rồi.” Người áo bào đen vung tay lên, toàn bộ quả cầu thủy tinh đều bị hắn thu hồi, sau đó một đôi mắt của hắn phát sáng lên xanh lè.

Ông ——

Nhất thời, một đôi mắt liền giống như hai thông đạo đi thông hư không, từng người hầu kia lần lượt bay vào trong mắt người áo bào đen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK