Mục lục
[Dịch] Tuyết Ưng Lãnh Chúa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Một tên Thần cấp, làm các ngươi cũng không ngăn được?” Ánh mắt nam tử mập mạp áo bào trắng đảo qua, trong vũ trụ chung quanh xuất hiện hư ảnh, chính là từng cảnh tượng xảy ra lúc trước, thời gian giống như trôi ngược, cảnh tượng chiến đấu không ngừng hiện ra, bao gồm cảnh tượng pháp trận bùng nổ, Đông Bá Tuyết Ưng cùng rồng băng màu bạc trắng chiến đấu, cùng với Đông Bá Tuyết Ưng một đường quét ngang, thậm chí dễ dàng đánh bại Mô Lâu Thú.

Chỉ khoảnh khắc, tất cả trôi ngược chấm dứt.

Nam tử mập mạp áo bào trắng vẫy tay một cái.

Soạt.

Chân thân Đông Bá Tuyết Ưng nấp ở xa xa trong vũ trụ kìm không được bị dịch chuyển đến gần, dịch chuyển mấy ngàn vạn dặm, đến bên cạnh nam tử mập mạp áo bào trắng.

“Ra mắt tiền bối.” Đông Bá Tuyết Ưng hơi hành lễ, hắn tuy cảm thấy áp lực, lại còn chưa tới mức chân mềm nhũn.

Hơn nữa có thể phán đoán, vị trước mắt này lợi hại nữa, ít nhất còn chưa phải đại năng! Mặc kệ là thủ đoạn của lão tổ, hay là ấn ký ‘Khai thiên tích địa’ Hồng Trần thánh chủ để lại, đều khiến Đông Bá Tuyết Ưng hiểu đại năng hẳn là vượt qua thiên địa quy tắc. Vị trước mắt này tuy thực lực ngập trời, nhưng vẫn chưa bước ra một bước đó.

“Ngươi tới đây, là cứu người?” Nam tử mập mạp áo bào trắng hỏi.

Đông Bá Tuyết Ưng hơi sửng sốt, lập tức gật đầu: “Vâng.”

“Nhưng ngươi lại làm hỏng việc của ta.” Nam tử mập mạp áo bào trắng lạnh lùng nói. Lập tức hắn vung tay lên, bên cạnh xuất hiện một chiếc thuyền lớn màu vàng bạc tráng lệ rất xa hoa, nam tử mập mạp áo bào trắng này chủ động bay vào trong thuyền lớn, đồng thời vẫy tay một cái, Đông Bá Tuyết Ưng liền không chịu khống chế cũng bay về phía trong chiếc thuyền lớn đó. Giờ phút này Đông Bá Tuyết Ưng cũng không thể cảm giác thân thể hư giới của mình, một cái thân thể hư giới đó cũng hoàn toàn tiêu tán.

“Tốt tốt tốt.” Xa xa thấy một màn như vậy, nam tử vảy tím âm thầm may mắn, “Đắc tội tồn tại vĩ đại như vậy, gã đó sắp thảm rồi.”

“Người khác, đều cút cho ta!”

Kèm theo thanh âm dao động vô hình, trong lúc nhất thời toàn bộ người sống sót ai cũng bị dọa hốt hoảng chạy trốn, hướng xa xa vội bay đi, nam tử vảy tím sợ tới mức cũng không để ý tới thủ hạ nữa.

“Chuyện gì vậy?” Bay chốc lát, cảm giác sợ hãi của nam tử vảy tím biến mất. Hắn quay đầu nhìn nhìn, trừ đám giám công phe Hắc Cốt sơn cũng đang chạy trốn, thế mà không tìm thấy bất cứ một người đào quặng nào khác nữa, “Những kẻ đào quặng kia đâu, sao toàn bộ biến mất rồi?”

Chẳng những kẻ đào quặng biến mất.

Ngay cả chiếc thuyền lớn màu vàng bạc tráng lệ ban đầu cũng biến mất. Thuyền lớn biến mất, cũng là nguyên nhân nam tử vảy tím này không sợ hãi nữa.

“Thống lĩnh, làm sao bây giờ?” Một đám thủ hạ đều bay qua.

Nam tử vảy tím quay đầu nhìn nhìn, nhìn vị trí ban đầu của Băng Thiết tinh chỉ còn lại có một mảng mảnh vỡ, cắn răng nói: “Có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể bẩm lên sơn chủ.”

...

Trong thuyền lớn hào hoa xa xỉ.

Nam tử mập mạp áo bào trắng cùng Đông Bá Tuyết Ưng đều đứng ở cạnh lan can trong khoang thuyền bên trong, quan sát một khoang cực lớn phía dưới, trong khoang chính là một đám thợ mỏ đông nghìn nghịt.

“Có người ngươi muốn cứu?” Nam tử mập mạp áo bào trắng nói.

Đông Bá Tuyết Ưng có chút kinh ngạc, cường giả thần bí này thế mà đem toàn bộ thợ mỏ đều dịch chuyển vào, hơn nữa tựa như cũng không xuống tay với mình như thế nào cả. Đông Bá Tuyết Ưng thật ra cũng không có gì phải sợ hãi, cho dù bị giết, bản tôn thế giới Hạ tộc lại tu hành phép phân thân khôi phục mà thôi. Đông Bá Tuyết Ưng vẫn rất bình tĩnh.

“Tiền bối, trong này có một tộc nhân của ta.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, chỉ xuống Vân Hải đại đế bên dưới. Ở trước mặt cường giả như vậy, nói dối là hành vi rất ngu xuẩn.

“Chỉ một người này?” Nam tử mập mạp áo bào trắng quan sát các thợ mỏ trong khoang phía dưới.

“Đúng.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

Nam tử mập mạp áo bào trắng sờ sờ chòm râu nhếch lên của mình, quan sát phía dưới, chỉ thấy dao động vô hình buông xuống bao phủ toàn bộ thợ mỏ, các thợ mỏ căn bản không nhìn thấy bên trên. Bọn họ bỗng dưng bị dịch chuyển tới đây, đều có chút khẩn trương không hiểu. Nhưng lúc trước vốn sống không bằng chết, kém nữa cũng không kém đến đâu, cho nên cũng coi như thản nhiên.

Bỗng toàn bộ thợ mỏ cảm giác được lực lượng vô hình buông xuống, tất cả phong cấm thần hải, bản tôn thần tâm ban đầu trong cơ thể bọn họ đều bị phá trừ, thần lực lại lần nữa lưu chuyển ở trong cơ thể, bản tôn thần tâm cũng có thể rõ ràng cảm ứng chung quanh, có thể thao túng thiên địa lực lượng.

“Tạ ân cứu mạng của tiền bối.”

“Tạ ân cứu mạng của tôn thượng.”

Nhất thời toàn bộ thợ mỏ đều vội hô, đều cảm kích vô cùng.

Nam tử mập mạp áo bào trắng vuốt chòm râu mỉm cười, nhất thời các thợ mỏ trong khoang phía dưới lập tức bị dịch chuyển ra ngoài, chỉ còn lại có một mình Vân Hải đại đế cô đơn.

Vân Hải đại đế có chút không rõ, hắn nhìn về chung quanh, vừa rồi chung quanh còn có đám đông đồng bạn, có một số là của Thiên Kiếm tông, có một số là nơi khác bị áp giải tới, đều là thợ mỏ bị nô dịch. Mới được giải trừ phong cấm, sao đồng bạn khác đều không thấy nữa?

Cái khoang to lớn rất trống trải, chỉ một mình hắn? Điều này làm trong lòng Vân Hải đại đế có chút căng thẳng.

“Tiền bối.” Vân Hải đại đế vội cung kính hô.

Chưa có phản ứng.

“Tôn thượng?”

Vẫn chưa có phản ứng.

...

Ở cạnh lan can phía trên, nam tử mập mạp áo bào trắng cùng Đông Bá Tuyết Ưng đang ở cùng một chỗ.

“Bọn họ được đưa ra ngoài rồi.” Nam tử mập mạp áo bào trắng cười nói, “Ai cũng là Thần cấp, tự bảo vệ mình không đáng lo.”

“Tiền bối nhân từ.” Đông Bá Tuyết Ưng vội nói.

“Nhân từ?” Nam tử mập mạp áo bào trắng nhếch miệng cười, “Nói ta nhân từ rất ít, ta là vừa mới ngủ một giấc, vừa tỉnh ngủ, tâm tình coi như không tệ, cho nên mới giúp đám tiểu gia hỏa đó một phen. Nhưng... Ngươi tấn công tòa thành lũy đó, lại đem ta đánh thức, khiến ta tỉnh sớm cả trăm triệu năm, biết phạm vào sai lầm lớn chưa?”

“Vãn bối hổ thẹn.” Đông Bá Tuyết Ưng vội nói, “Không biết tiền bối đang ngủ say.”

Hắn biết.

Tuổi thọ quá dài lâu, ở trong tuổi thọ dài lâu Giới Thần có một số sẽ càng ngày càng trầm mặc, có một số sẽ càng ngày càng điên cuồng, tóm lại, tâm tính sẽ dần dần xảy ra biến hóa, cuối cùng không giữ được bản tâm là rất bình thường. Dù sao cảnh giới tu hành không đủ, là căn bản không thể ở ‘dưới thời gian cọ rửa’ vĩnh viễn bảo trì nội tâm bình tĩnh. Bản tôn thần tâm một khi tán loạn, thì sẽ chết.

Cho nên các Giới Thần cũng sẽ nghĩ cách, phong ấn tạm thời ký ức từ bỏ tất cả thực lực, đi đầu thai, đây là cách làm điên cuồng nhất, bởi vì không có thực lực đầu thai làm lại, rất dễ ở lúc nhỏ yếu bị chém giết, đó là vĩnh viễn chết đi.

‘Ngủ say’, xem như phương pháp các Giới Thần thường dùng.

Ngủ say thật lâu, để tâm linh của mình khôi phục thanh minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK