Mục lục
[Dịch] Tuyết Ưng Lãnh Chúa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hắn chạy cũng chạy không thoát! Chúng ta tìm tung theo dõi hắn, hắn không chỗ nào để trốn.”

“Hắn ở lại Tuấn Sơn thành, chỉ sợ là muốn mượn địa lợi, liều mạng với chúng ta một chút thôi.”

“Liều với Ma Tâm hội chúng ta? Ha ha, thật buồn cười, toàn bộ Tuấn Sơn thành ở dưới chúng ta tấn công, chỉ sợ thời gian chén trà nhỏ cũng không chống đỡ được nhỉ.”

Năm vị Thần Đế khác đều cười nhạo.

Lấy thực lực chủ nhân Ma Tâm hội hiện nay được xếp vào Thần Đế bảng, dưới trướng chỉ có năm vị cao thủ Thần Đế sơ kỳ, là bởi hắn đột phá không bao lâu. Như chủ nhân Ma Tâm hội loại thực lực cấp độ này, bình thường dưới trướng có mười mấy Thần Đế cũng rất thông thường.

“Tuy Tuấn Sơn thành thực lực bình thường, nhưng các ngươi cũng phải cẩn thận, đối phương muốn liều chết chiến một trận, chúng ta chẳng những phải giết sạch bọn hắn, còn cần bản thân tổn thất hạ đến thấp nhất.” Chủ nhân Ma Tâm hội xoay người nhìn quét năm vị thủ hạ này.

“Vâng, đại ca.” Năm vị Thần Đế này đều vội đáp.

Chủ nhân Ma Tâm hội gật gật đầu, liền đi vào trong khoang.

Bông tuyết lấp lánh, bay lả tả ở trong thiên địa.

Đông Bá Tuyết Ưng và Ngự Phong Thanh Âm đang cùng nhau uống rượu, lắng nghe tiếng đàn bên cạnh, ở bên cạnh cách đó không xa có một vị nữ tử xinh đẹp đang chuyên chú gảy đàn, tiếng đàn du dương tràn ngập ở trong vườn, Đông Bá Tuyết Ưng nghe rất hưởng thụ.

Đợi tiếng đàn ngừng lại, nữ nhạc công kia dừng lại, cười tủm tỉm nhìn Đông Bá Tuyết Ưng và Ngự Phong Thanh Âm.

“Xin Phi Tuyết Thần Quân và tam tiểu thư đánh giá đôi chút.” Nữ nhạc công này cười nói.

“Mỗi lần nghe Lãnh tỷ đánh đàn, cứ như trong mộng, thật sự quá hay quá hay.” Ngự Phong Thanh Âm liên tục khen, mắt cũng tỏa sáng.

Đông Bá Tuyết Ưng thì mặt mang ý cười, ở năm tháng dài lâu trước đó hắn đối với thanh nhạc tuy rất thích, nhưng trước sau chưa từng để ý, từ khi đồ đệ Ngự Phong Thanh Âm mãnh liệt đề cử vị đệ nhất nhạc công ‘Lãnh Tâm’ này của Tuấn Sơn thành, hắn lúc ấy cũng gật đầu, đáp ứng nữ nhạc công này đến phủ của mình đánh đàn. Đông Bá Tuyết Ưng tuy một mực cất dấu thực lực, nhưng tốt xấu mặt ngoài triển lộ thực lực cũng đã đánh bại Bức Sơn chủ, vị nữ nhạc công ‘Lãnh Tâm’ này tự nhiên cũng rất dụng tâm biểu diễn.

Vừa mới bắt đầu, Đông Bá Tuyết Ưng chỉ cảm thấy kinh diễm.

Nhưng sau khi đến phủ của mình nghe mấy lần, Đông Bá Tuyết Ưng đã dần dần cân nhắc ra ‘tiếng đàn’ này cùng ‘Hư giới ảo cảnh đạo’ của mình có chút điểm chung, trong Hư giới ảo cảnh đạo có ‘mê huyễn’ chi đạo, mê huyễn chi đạo có khi cũng có thể mượn dùng thanh âm để thi triển.

“Không hổ là nhạc công số một Tuấn Sơn thành, có thể thành nhạc công số một, có tiếng tăm lớn như vậy, nàng ở trên thanh nhạc chi đạo thành tựu cũng đạt tới mức cực cao, tổ thần huyết mạch của nàng cũng cực sở trường một đạo này. Nàng tuy rất nhiều thanh âm vận dụng còn rất thô ráp, nhưng thuần túy cảm giác tự do từ tâm, lại là thứ ta không bằng.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ.

Hư giới ảo cảnh đạo của hắn trước sau từng ngộ ra hai đại sát chiêu, một khiến kẻ địch trầm luân, một diệt sát linh hồn kẻ địch. Hai chiêu này là Đông Bá Tuyết Ưng từ trong ‘con mắt màu xám’ cùng ‘con mắt màu vàng’ lĩnh ngộ ra, nhưng hắn không thể đem hai thứ kết hợp hoàn mỹ.

Nhưng ở sau khi nghe tiếng đàn, hắn đã biết vấn đề của mình.

“Ta luôn biết, bất cứ một linh hồn nào khát vọng bản chất nhất là ‘tự do’, đó là con đường Hư giới ảo cảnh đạo.” Đông Bá Tuyết Ưng cảm khái, “Lúc trước Thiên Nhãn Thủy Châu ta từng xem một lần, vẫn cố gắng ghi nhớ, cố gắng dung hợp hai đại sát chiêu, trên thực tế quá cố ý rồi! Ta biết rõ ‘tự do’ mới là bản chất của linh hồn, đây mới là trung tâm dung hợp hai đại sát chiêu.”

Bản thân Đông Bá Tuyết Ưng cũng thổn thức.

Tu hành chính là như thế.

Mặc dù người khác đem phương pháp nói cho, mình chưa ăn đủ đau khổ, cũng không cách nào lĩnh ngộ tinh túy của phương pháp này.

Sau khi hiểu ra một điểm này.

Phân thân hắn ở Giới Tâm đại lục, quê hương hỗn độn hư không lập tức bế quan tìm hiểu, Đông Bá Tuyết Ưng có dự cảm, tin tưởng hao phí thời gian đủ dài, hai đại sát chiêu Hư giới ảo cảnh đạo nhất định có thể thật sự dung hợp.

...

Bởi vì tiếng đàn này, có xúc động đối với mình tu hành Hư giới ảo cảnh đạo, khiến Đông Bá Tuyết Ưng thường xuyên mời vị nữ nhạc công này tới đây.

“Phi Tuyết Thần Quân còn chưa đánh giá đâu.” Nữ nhạc công nhìn Đông Bá Tuyết Ưng.

“Tiếng đàn của Lãnh cô nương, tùy ý không chịu cản trở, làm tâm người ta hợp vào nó.” Đông Bá Tuyết Ưng do dự chút, vẫn nói, “Nhưng Lãnh cô nương cũng có thể sưu tập thêm các loại pháp môn thanh âm chi đạo, tìm hiểu nhiều hơn, có lẽ có trợ giúp đối với Lãnh cô nương ngươi.”

Đông Bá Tuyết Ưng lúc trước không nói, là lo lắng cố ý nghiên cứu thanh âm chi đạo, ngược lại đánh mất cảm giác tự do ban đầu. Nhưng từ góc độ tu hành mà nói, mặc dù chịu chút khổ sở, cũng là có lợi ích.

“Thanh âm?” Nữ nhạc công nghi hoặc, “Nhạc khúc là nhạc khúc, thanh âm là thanh âm chứ.”

“Tìm hiểu một chút, có trợ giúp đối với ngươi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Cảm tạ Thần Quân chỉ điểm.” Nữ nhạc công tuy nghi hoặc, nhưng vẫn quyết định nghe vị phi thăng giả Thần Quân này chỉ điểm, đi tìm chút điển tịch tu hành loại thanh âm, cân nhắc thêm một chút. Nàng quá khứ thuần túy là tu hành lực lượng huyết mạch, nhạc khúc là lực lượng huyết mạch tự nhiên phát huy, là thiên phú.

Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

Tuy ở cùng đồ đệ, nói chuyện với nữ nhạc công này, trong đầu Đông Bá Tuyết Ưng vẫn thường xuyên hiện lên rất nhiều quy tắc ảo diệu, đến cảnh giới này của hắn, nhất tâm đa dụng tự nhiên đơn giản như ăn cơm uống nước.

“Hai vị tiền bối kia cũng có thể sáng chế《 Thiên Địa 》 cùng 《 Vô Giới 》Thần Đế trung kỳ, mà hồn nguyên luyện thể của ta muốn đạt tới Thần Đế trung kỳ, lại còn có rất nhiều vấn đề.” Đông Bá Tuyết Ưng suy tư, hắn hiện tại hồn nguyên luyện thể ở ‘Thần Đế tiền kỳ’ là hoàn toàn ổn định rồi, thậm chí hắn còn sáng chế mấy phiên bản, miễn cưỡng bùng nổ ra thực lực ‘Thần Đế trung kỳ’, nhưng đều không ổn định.

“Nhưng, ở dưới văn minh khác nhau tu hành, quả thực có trợ giúp.” Đông Bá Tuyết Ưng giờ phút này cũng đã hiểu dụng ý của ‘Nguyên’.

Văn minh khác nhau.

Ở Giới Tâm đại lục, cùng hiện nay thế giới này, quy tắc áp chế hoàn toàn khác nhau. Mình phải thích ứng quy tắc văn minh khác nhau, loại quá trình thích ứng này, cũng khiến ‘đạo’ của hắn càng thêm hoàn mỹ.

Thật sự có thể thông hành tất cả thế giới, đó mới là vĩnh hằng, mới có tư cách nhảy ra khỏi lồng giam thành tựu hồn nguyên sinh mệnh.

“Phi Tuyết Thần Quân, mau đến trong phủ ta.” Một cái đưa tin.

“Hả?”

Bưng chén rượu, còn đang suy tư hồn nguyên luyện thể Đông Bá Tuyết Ưng sửng sốt, “Là thành chủ Ngự Phong Tuấn Sơn đưa tin?”

“Phụ thân?” Ngự Phong Thanh Âm cũng sửng sốt, nàng cũng được đưa tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK