Chỉ thấy bây giờ trong một cái vòng tròn khá lớn, bên ngoài là đen kịt quỷ hồn
Bên trong là vô số quỷ hồn mặt mũi biểu tình đáng sợ, có oán độc, có không cam lòng, có thù hận, có sợ hãi, có khóc thét...tất cả lại chậm như rùa di chuyển biểu tình sắc mặt không tiến được vào bên trong.
3000 đệ tử cùng 8 vị trưởng lão nhìn thấy cảnh này đều nhất thời chết máy tại chỗ, không hiểu được chuyện gì
Trọn vẹn 1 phút im lặng như châm rơi qua đi Đại Trưởng Lão mới lắp bắp
"Thời...thời gian pháp tắc"
Bất quá trong đám người lộn xộn lại không biết được là ai đang thi pháp
Chỉ có trừ một người, mà nàng lại cũng không hề nghĩ muốn để hắn che dấu
"Thật tốt ah, Minh Thiên ca" giọng trong trẻo này vang lên cơ hồ là như tiếng chuông đánh ban đêm
Ai nấy như tỉnh ngủ mà nhìn tới
Bỗng nhiên lúc này ai nấy mới bừng tỉnh nhớ lại một câu trước đó mà Minh Thiên nói.
Lúc nãy không có ai tin nhưng bây giờ
Họ có thể không tin nữa sao
"Minh Thiên.. Ngươi vốn có thể giúp chúng ta, vì sao nãy giờ không ra tay"
"Không sai, ngươi trơ mắt nhìn chúng ta bảo tháp bị hủy căn cơ tổn hại lại không ra tay, ngươi quá đáng"
Diệp Tố bị loại chuyện lấy oán báo ơn này làm cho tức muốn nổ phổi
"Các ngươi sao không đi oán trách thiêu môn chủ Di Thần, các ngươi có bản lãnh sao không đi oán trách cửu trưởng lão Kiếm Chân Nhân... Minh Thiên cùng các ngươi có cái gì tình nghĩa, có cái gì ràng buộc tại sao huynh ấy lại có nghĩa vụ cứu các ngươi"
Nàng giận quá mắng một lèo, mặt đã tức đỏ lên
"Hừ, tiện nữ nhân chân dài ngươi tư cách gì trước mặt ta quát tháo"
Tên nội môn này tức quá mà chửi, nhưng vừa chửi xong hắn mới nhớ tới một sự việc kinh khủng
Mọi người đều nhất loạt nhìn hắn bằng ánh mắt "ngươi xong rồi"
Nhưng mà kỳ dị là nguyền rủa tựa như mất hiệu lực
Sờ sờ trán không thấy có huyết sắc ấn ký, trong lòng hắn nhẹ đi mà cũng vì thế hắn cảm thấy cơn giận của mình lại càng cần phải được phát tiết
Hắn nhìn tới Minh Thiên
"Thì ra, ngươi bất quá chỉ là hổ giấy...hahahha"
Mà lúc này quả nhiên chúng đệ tử hết thảy nhìn thấy trong mắt, ai cũng hiện lên trong mắt một sự khinh thường dơ bẩn
"Hahaha, tiện nữ nhân mau cút qua bên"
"Còn ngươi, Minh Thiên phải không...lập tức đem bảo vật hộ thân giao ra, ta tha ngươi toàn thây"
"Không thể tha hắn, ta cần hắn trả lại đủ cả gốc lẫn lãi cho ta cùng huynh đệ, quỳ xuống học tiếng chó sủa đi"
"Không sai, ngươi là ti tiện chi nhân phải cùng nữ nhân này đi xuống địa ngục"
"Mau lên, giao ra bảo vật...
"Còn đứng đó làm gì...mau giao đồ ra"
Minh Thiên bỗng nhiên cười lên vui vẻ.
"Biết vì sao Nguyền Rủa hôm nay không phát huy không ?"
"Hừ, còn không phải ngươi không có đủ huyết khí gia trì sao, chớ tưởng ta không biết"
"Ngươi sai rồi, đó là ta muốn xem trong các ngươi ai sẽ bộc phát ra tiếng lòng, Phù Đồ Môn không cần nhiều người, cần thanh lọc đi những người như các ngươi"
"Còn nữa...Quỷ Triều này không liên quan ta, ta cũng không có trách nhiệm đi cứu các ngươi, ngược lại...với những người vừa rảnh rỗi liền mắng ta là tiện nhân, các ngươi nói xem ta còn lý do gì phải cứu hắn"
Một câu rất nhẹ nhàng chân tình nhưng nghe vào lỗ tai lại khiến không ít người sắc mặt đại biến.
"Xem Quỷ Triều nãy giờ các ngươi ngộ ra đặc điểm gì không ?"
"Minh Thiên ca, có phải bọn chúng rất nhậy cảm với tư tưởng ô uế"
Diệp Tố nói
Một đám người nghe mà ngơ ngẩn
"Haha...các ngươi nói nàng là chân dài ti tiện, vậy mà trí thông minh đều không bằng nàng.."
"Không sai nha, quỷ vật vô cùng nhậy cảm với những tình cảm ô uế, mà vừa rồi các ngươi có cơ hội phát tiết chính là đã lộ ra hết thảy cho nên...chuẩn bị xong tinh thần chưa ?"
"Không... Không thể nào....ngươi không thể giết ta"
"Ta cảnh cáo ngươi ...không được làm bậy"
Minh Thiên buông ra Thần Vực, lập tức đen kịt quỷ hồn nhào tới cắn xe
"Ah....cứu mạng...Minh Thiên ta nguyền rủa ngươi, ngươi chết không được yên lành"
10 phút sau, toàn bộ Phù Đồ Môn chỉ còn lại ngót nghét 200 người, trong đó có huynh đệ Thạch Bàn, cùng Bạch Diệu
Hàn Thiếu đã thành quá khứ
Minh Thiên nhìn đám người còn lại nói
"Lúc trước ta đã cho các ngươi cơ hội, hiện vẫn còn nhưng bây giờ thì phải có một cái giá"
Bạch Diệu dẫn đầu liền quỳ xuống một gối chắp tay
"Ta nguyện ý thần phục ngài"
Phía sau, một đám người có chút do dự chốc lát sau đó cũng quỳ xuống
"Chỉ cần ngươi có thể cứu ta mạng, ta nguyện ý thần phục ngươi 10 năm"
Dẫn đầu đám chân truyền đệ tử này là một thanh niên cực kỳ ngạo mạn gọi là Hoắc Khứ
Cũng là một thiên tài đồng lứa với Di Thần nhưng vẫn còn chưa kết nguyên anh, là một kim đan kỳ đỉnh phong.
Người này vẫn như cũ không xem Minh Thiên ra gì nhưng lại rất hiểu chuyện không thể hiện ra mặt. Loại trí tuệ này không phải là kém
Mà lúc này huynh đệ Thạch Bàn lại quỳ xuống
"Thạch Hãn nguyện ý thần phục"
"Thạch Bàn nguyện ý thần phục"
"Tốt, Thạch tộc quả nhiên chân hán tử, làm việc quyết đoán"
Minh Thiên khen ngợi một câu vừa xong hai huynh đệ liền tự động được nâng dậy sau đó một thân áo ngoài bị cởi ra để lộ ra bên trong một đám đồ đằng
"Ta cho các ngươi thiên đại cơ duyên, từ nay Phù Đồ Môn hoan nghênh Thạch tộc hán tử gia nhập"
Tay Minh Thiên tách ra hào quang, lập tức đồ đằng trên thân 2 người như sống lại sau đó phát ra quang huy
Đồ đằng được tối ưu đến tận cùng sau đó tấn cấp thành thần thông, đơn giản như ăn cháo
Mà chưa hết, những cái đồ đằng này lại lăn lộn liên tục tấn cấp nhị trọng, sau đó tam trọng, tứ trọng, cuối cùng dừng lại ở lục trọng mới dừng.
Lập tức trên thân họ lộ ra khí tức cường đại vô bỉ.
Bên dưới mọi người vẫn quỳ, trong mắt nghẹn mà nhìn trân trối, trong lòng sinh ra hối hận vô cùng.
"Ta hỏi lại, các ngươi nguyện ý hay không thuần phục ta"
Bạch Diệu con mắt đỏ lên hạ quyết tâm
"Ta thần phục, Minh Chủ ở trên xin nhận ta một lậy"
"Cộp"
Sau đó Hoắc Khứ cũng lần lượt hạ quyết tâm quỳ xuống
"Ta nguyện ý thần phục, Minh chủ vạn tuế"
"Minh chủ vạn tuế"
"Tốt" Minh Thiên hô một tiếng
Pháp luân tách ra mấy trăm đạo tia sáng bắn thẳng vào ngực từng người.
Một lát sau, mỗi người sau lưng sáng lên một cái pháp luân, mỗi người một đám nhan sắc khác nhau, đa số đều chỉ có tiên đạo 1 hệ, nguyên tố nhiều hệ thấp nhất cũng chỉ tới 5 hệ linh căn, cơ hồ không có phế vật 20 hệ như Minh Thiên
Pháp Luân hình thành lập tức hết thảy linh lực đều tràn vào trong đó đem pháp tắc đoạn ngắn từ từ bổ sung, tu vi huyệt khiếu, cùng cả kim đan đều từ từ tan ra luyện hết vào Pháp Luân.
Sau cùng ngay cả bị vỡ Bảo Tháp đều hội tụ trở về nhập vào Pháp Luân trung tâm hình thành một chỉnh thể thực lực kỳ dị nhất trong toàn đại lục.
Pháp luân này có được một phần nâng lực tính toán của Trí Năng, từ đó tu luyện của họ sau này cơ hồ hết thảy phụ thuộc vào Minh Thiên
Sau này có muốn phản bội cũng không được.
"Các vị trưởng lão, ta không cần các vị thần phục, cơ duyên ta đã cho, các vị có thể lựa chọn không nhận, tiểu tử không ép"
"Haha, có gì không dám...ta cả đời lý tưởng đều là vì Phù Đồ Môn, nếu ngươi có thể đem nó phát dương quang đại, lão phu có gì còn phải sợ"
Đại trưởng lão nói xong liền nhấn tay vào mi tâm.
Một lát sau toàn bộ tu vi đều hóa vào trong Pháp Luân
Mà có người khởi đầu liền có người thứ 2, cuối cùng là đủ cả 8 vị đều thành Pháp Luân
"Tốt, Như vậy Phù Đồ Môn từ nay đổi tên thành Pháp Luân Tông"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK