Đại sảnh, Minh Thiên dẫn theo Diệp Tố tới liền bị quản gia dẫn vào thư phòng, hắn ngạc nhiên nhìn thấy trong đó chờ sẵn chỉ có 1 người
Phan Quốc Công
"Thiếu hiệp tới rồi sao, mời ngồi"
Minh Thiên tự nhiên như ruồi kéo 2 cái ghế ngồi xuống
"Đừng dài dòng, có chuyện nói thẳng đi"
"Công tử có thể cho ta hỏi hai điều được hay không" Phan Quốc Công đã không còn chút nào tư thế nghiêm nghị uy vũ trước đó
"Được, hỏi đi"
"Công tử có phải hay không là tu tiên giả ?"
"Phải"
Phan Quốc Công không dấu được ý cười trong mắt. Người trong tu tiên địa vị cao thượng dù chỉ là tán tu cũng không phải là võ giả tầm thường có thể sánh bằng.
Mà một tu tiên giả thực lực cao như vậy, tuổi còn trẻ như vậy, làm sao có thể là nhân vật tầm thường, thiên phú tầm thường
Hơn nữa còn là đi ra ngoài mang theo tùy tùng là tiên thiên cảnh võ giả, địa vị không cần nghĩ cũng đoán được.
"Vậy, thực lực của ngươi ?"
"Đủ sức giết chết Kim Đan chân nhân" Minh Thiên vô cùng tự tin nói
"Thật...thật sao ?" Phan Quốc Công mừng rỡ
Thực lực này, thật sự quá...quá vượt qua mong đợi của lão.
Dù sao tu tiên trúc cơ kỳ đã là tương đương với Tiên Thiên cảnh võ giả, chiến lực thậm chí còn mạnh hơn tiên thiên đỉnh.
Minh Thiên thực lực vượt qua trúc cơ là đủ, vì dù sao Vân Quốc Sư cũng bất quá chỉ là tiên thiên cảnh đỉnh mà thôi
"Nói đi, muốn ta làm gì ?"
"Công tử, có hay không muốn nghe một đoạn cố sự"
"Không muốn nghe, chỉ muốn biết ngươi làm sao nuôi được Minh Hỏa"
Phan Quốc Công thần sắc giật mình nhìn hắn
"Ngươi đã nhìn ra rồi sao ?"
"Ngươi đã chết ?"
Minh Thiên thản nhiên nói
Phan Quốc Công im lặng, mà bên cạnh hắn Diệp Tố lập tức nhảy dựng lên
Đối với Minh Thiên thì cương thi là sinh vật vô cùng quen thuộc, nhưng tại thế giới này lại là khái niệm vô cùng kinh dị
"Không sai, ta vốn là đã chết nhưng nhờ tu luyện tà công nên sống được, ta cũng vì một chấp niệm duy nhất để duy trì sinh hỏa đó là: con gái"
Phan tiểu thư tư chất tuyệt đỉnh, nhan sắc khuynh thành là một hòn ngọc quý.
Nhưng vì thế cũng tuyệt đối là đối tượng của vạn người nhắm vào.
Môn phái thu nhập, triều đình ép cưới, thậm chí là cả tiên môn đều áp bách
Vân Quốc quốc chủ lại càng là thành phần háo sắc, độc tài, 3 vị thái tử quyền lực cũng tương tự háo sắc vô độ, quyền thế ngập trời, lộng hành ngang ngược.
Phan tiểu thư đã 16 tuổi, nếu không có Phan Quốc Công thực lực tiên thiên sơ kỳ trấn áp thì e là sớm đã bị Hoàng Tộc tranh đoạt cướp đi.
Nếu lão chết, tự nhiên bao nhiêu người được như nguyện, con gái lão sẽ vạn kiếp bất phục, khổ nhục đến chết.
Đó là chấp niệm của lão
Chấp nhiệm mạnh đến nỗi để lão chết vẫn không tan
"Ngươi..ngươi là bị ai giết ?" Diệp Tố run run giọng hỏi
Phan Quốc Công danh tướng trấn quốc lại bị người giết, bí mật này con mẹ nó nhất định là kinh thiên địa ah
Bất quá là bí mật thì cũng là đại họa
"Là...."
"Ngươi đã chết rồi còn biết sợ nữa sao ?"
"Không sai, người giết ta là một cái liên hoàn âm mưu nhưng cuối cùng vẫn là đại hoàng tử cùng Bạch Hầu gia "
"Nếu như không phải ta cơ duyên xảo hợp có được một chút đồ e là ngay cả cơ hội thành quỷ"
"Ta mang theo thân thể nửa sống nửa chết trở về, dùng Minh Hỏa để cân bằng duy trì liên hệ nhục thân cùng quỷ hồn.
"Ngươi, vì sao đã chết lại còn vẫn như vậy...ngươi rõ ràng vẫn còn nhịp tim" Diệp Tố bộc phát nỗi lòng cấp bách hỏi
Mà không đợi Phan Quốc Công trả lời Minh Thiên đã dùng giọng điệu lạnh nhạt nói
"Hắn luyện một khối tà cốt vào xương luyện ra Minh Hỏa, sau đó ngẫu nhiên luyện thành Minh Hỏa Luyện Cốt Thuật, linh hồn liền nương theo cốt tủy mà sống tiếp, có thể nói hắn là một nửa dạng của Cương Thi, một nửa của Quỷ Hồn, mà nhục thân thì là tà tu"
Phan Quốc Công gật đầu
"Quả thật như vậy, Minh Thiên công tử nói không sai, bất quá Minh Hỏa trong tim ta đã sắp khô cạn...bổn tướng không nguyện ý theo tà tu phệ hồn dưỡng hỏa cho nên...bàn ra, ta bất quá chỉ còn thời gian không quá 5 ngày"
"Để duy trì sinh mệnh và thực hiện kế hoạch cầu cứu, ta đã giết hết tử tù nuôi Minh Hỏa, nhưng đến nay đã hết...chấp niệm của ta cũng không kiên trì được nữa sắp tiêu tan"
"Á...thì ra là vậy" Diệp Tố trong lòng có thương xót
Mà lúc này
"Phịch" lão Quốc Công bỗng nhiên quỳ dưới đất.
"Lão ..Quốc Công ngươi" Diệp Tố định dậy nâng lão mà nghĩ lại lão không còn là người trong lòng sợ hãi không dám tiến.
"Minh Thiên công tử, ta nguyện ý hiến bộ thi thể này làm khôi lỗi cho ngươi, cầu ngươi đáp ứng ta một nguyện vọng"
Nói xong, ông gập lưng dập đầu
"Là bảo vệ con gái ngươi sao ?" Minh Thiên lạnh nhạt hỏi
"Đúng vậy, mong công tử thành toàn"
Minh Thiên im lặng không nói
Bầu không khí nhất thời tĩnh lặng đến cực điểm, tiếng hô hấp rơi vào tai
Minh Thiên tựa như rơi vào trầm ngâm một loại hồi ức nào đó.
Năm đó hắn cơ hồ cũng là một cảnh tượng như vậy mà sống tiếp, sau đó chết rồi còn đau khổ giãy dụa sinh tồn tiếp.
Đến khi linh hồn vặn xé, cơn đau kéo dài quá lâu, lâu đến để hắn cũng quen thuộc trở thành bình thường, cho đến khi người yêu trần thế lấy chồng, động phòng sinh con, cho đến khi cha mẹ đều khóc lóc li tán rồi già yếu tưởng nhớ, cho đến chết.
Lúc đó, tình cảm của hắn cũng chết lặng.
Cương thi là một dạng sinh linh bất tử nhưng lại vô cùng đáng thương.
Bất quá, lão Phan Quốc Công này còn may mắn hơn hắn nhiều
Vì lão còn cơ hội
Vì lão gặp được hắn.
"kỳ thật, làm một cương thi cũng rất tốt"
Đó là một lời thật lòng.
Chí ít so với chết không nhắm mắt thì còn được nhìn thấy người thân thêm ít thời gian cũng là một hạnh phúc, rồi cho đến khi tình cảm lặng đi rồi sống liền không còn ý nghĩa.
Nhưng nếu hậu nhân mình sống tốt và có đời sau thì sao, lúc đó không phải sinh tồn còn là có lại ý nghĩa rồi
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK