Đem đồ vật đều phơi ra ngoài, còn thích lõa lồ bộ phận Đồ Đằng khoe khoang quả thật là không khác gì mang công pháp đọc ra ngoài.
Minh Thiên thích.
Cho nên hắn nhìn về tên mãng phu trên lôi đài. Quăng cho hắn một ánh mắt thản nhiên như nhìn không khí.
Mà cái ánh mắt này rơi vào tên mãng phu bên trên lại không khác gì khiêu khích
Thờ ơ lạnh nhạt chính là không xem hắn ra gì
Hắn là ai, Thạch Tộc thiếu chủ ah
"Oanh...."hắn như một cỗ xe tăng ủi bể chướng ngại dọc đường một quyền mang theo kình phong rít gào mà đánh tới.
Mà lúc này trước ngực hắn lộ ra một phần đồ đằng, Minh Thiên vốn định một tát quất bay hắn vì thấy không còn giá trị nhưng giờ lại dậy lên hứng thú
Ánh mắt ngưng lên, võ vực mở ra một đạo kiếm khí theo tay phải hắn tách ra.
"Xẹt..." nhẹ một tiếng, nhỏ đến âm thanh không ai nghe ra Minh Thiên đã đứng ở Mãng Phu kia sau lưng.
Mà tên này lỡ đà quá trớn liền nhào phía trước, bất quá hiệu quả một kiếm liền hiện ra
"Tách..." chỉ thấy hắn một thân quần áo thô như hóa thành bươm bướm rơi lả tả ra đất chỉ thừa mỗi cái quần cộc.
Diệp Tố bên cạnh lập tức che mắt sau đó nhìn lại sau đó cười phun.
- Tích, Phân tích thành công Đồ Đằng: Long Huyết
- Tích, phân tích thành công đồ Đằng: Tự Lành
- Tích, phân tích thành công Đồ Đằng: Sinh Long Hoạt Hổ
- Tích...tích...tích...
Sau đó là một loạt âm than tấn cấp.
Minh Thiên hiểu rõ những đồ đằng này liền sợ hãi ngây người.
Đồ Đằng: sinh long hoạt hổ thể lực vô tận
Đồ Đằng: Tự Lành có thể giống như người sói tự lành cực nhanh gần như bất tử, tất nhiên đạn bắn trúng đầu thì vẫn chết.
Mà cái cuối cùng lại càng làm hắn sôi trào ruột gan
Đồ Đằng: Long Huyết một đêm ngự trăm nữ, dâm tính như rồng
Con bà nó
Tên này là thiếu chủ, khắc thêm cái này để thành ngựa giống sao
"Dâm tính như rồng" lại còn "thể lực vô hạn" lại còn "tự lành" hồi phục.
Con bà nó là cả đàn dê nọc luôn ah.
Bình thường phù văn sao chép được đã là đẳng cấp khá cao, thêm Hệ Mặt Trời tấn cấp liền đem nó thời gian ngắn tấn cấp thần thông.
Thế là 4 chữ "dâm tính như rồng" liền thể hiện cho hắn thấy hiệu quả đáng sợ, khiến hắn lập tức mặt méo xệch
Chỉ hận hắn phản ứng không kịp, phù văn hệ thống thu được liền tiến vào hư không Hệ Mặt Trời hóa thành pháp tắc cơ sở, không thể thu hồi.
Mà lúc này tên mãng phu Thạch Tộc thiếu chủ kịp thu lực, sắc mặt hiện lên hung hãn lại một lần nữa vung quyền nện tới
Minh Thiên mất hứng trực tiếp một tát quất tới
"Phanh...ầm..." không chút huyền niệm, tên này liền bị vả một cái cắm đầu xuống đất ủi thành cái hố lớn, xương cốt gãy nát không biết bao nhiêu cây
Mặc dù Đồ Đằng: Tự Lành phát huy tác dụng rất nhanh đem thương thế hồi phục nhưng vẫn không hề thấy hắn tỉnh lại.
Tại vì lúc này Ám Kình bộc phát, đem nội tạng chấn vỡ, não bộ bị quấy nát linh hồn diệt vong.
Đáng tiếc cho hắn, hắn phải chết để Minh Thiên còn gây cừu hận.
"Thiếu chủ...thiếu chủ" lão đầu cầm gậy sừng hươu không ngừng lay hắn.
Bỗng nhiên lão vung gậy trong tay, gậy này bộc phát quang mang, cái vòng xoáy trên những hoa văn chảy xuôi sau đó hút vào một sợi linh hồn.
Minh Thiên con mắt sáng lên.
Mà lúc này Đồ Đằng: Tự Lành phát động dĩ nhiên lại đem Ám Kình co lại, não bộ nhận được chữa trị
Lão đầu lại vung gậy, linh hồn theo chân gậy trả lại thân thể
"Hộc" Thạch Tộc thiếu chủ liền tỉnh dậy.
Mà sau đó Ám Kình bộc phát lại đem hắn chấn hộc máu, Đồ Đằng: Tự Lành lại chữa trị
Lại hộc máu, lại chữa trị...
Minh Thiên ánh mắt sáng lên
"Quả nhiên lợi hại" hắn lẩm bẩm
Mà lúc này Thạch Tộc thiếu chủ hướng tới Minh Thiên gầm lên
"Lad ngươi giết ta, ...Thạch Bàn ta thề nhất định dốc toàn tộc nhất định trả thù, đem ngươi gác lửa nướng chậm ăn thịt, nữ nhân của ngươi ta đều chơi....hahaha"
Lời uy hiếp này ra, Minh Thiên vẫn như cũ lạnh nhạt không biểu cảm
"Được, tới sớm chút mấy ngày nữa ta tham gia Đăng Tiên Khảo, lúc đó ngươi không còn cơ hội"
"Không biết sống chết, ta thành toàn ngươi"
Lão tế tự con mắt xanh thẳm nhìn chòng chọc Minh Thiên bỗng nhiên đưa gậy lên môi thổi một cái
"Tuuuuuuuuu....."âm thanh này bén nhọn kéo dài
Hai người này đấu thua vẫn không về ngược lại tiếp tục đứng chờ ánh mắt đầy dã tính nhìn Minh Thiên không rời làm như canh chừng hắn bỏ chạy.
Mà Minh Thiên lúc này lại chậm tiến lên đài
"Chuyện nhỏ đã xong, quyết đấu tiếp tục được chứ ?"
Toàn trường yên tĩnh.
"Nếu không có ai ý kiến, vậy tại hạ Minh Thiên xin mời quý đồng đạo chỉ giáo cho"
Ngồi chính sảnh, một đám những lão nhân đức cao vọng trọng gật nhẹ đầu, một lão nhân mặc đạo bào nhìn Minh Thiên có chút tán dương
"Nhân tài xuất thiếu niên ah"
Nhưng mà vừa khen xong, Minh Thiên lại một câu nói quật đổ thiện cảm mới thành lập của lão
"Ta thực lực có chút tự tin, đề nghị khiếu chiến nhân tốt nhất nên cùng lên...bao nhiêu người đều được, quần công càng tốt ta thích nhất "
Sau đó trước sự ngây ra nhất thời của mọi người Minh Thiên gật đầu thật thà bổ sung một câu.
"Yên tâm, ta đảm bảo đánh các ngươi không chết"
Nhất thời, toàn trường nổ tung
"Ta...con mẹ nó, thấy nhiều cuồng vọng chưa từng thấy ai cuồng vọng như hắn"
"Thấy hắn đẹp trai tuấn tú hiền lành sáng sủa không ngờ lại mặt người tim heo...con bà nó, khiếu khích lão tử sao"
"Hắn đây là muốn chết...ta giết hắn..."
"Quần hùng võ lâm là nơi cho hắn khinh thường sao, ta lên...để ta chơi chết hắn...cho hắn biết lợi hại"
"Cho hắn biết lợi hại
"Đánh hắn...đánh hắn..."
"Giết hắn....giết hắn"
"Vút...vút...pặc...pặc..." một đôi thanh niên giống hệt nhau rút kiếm nhảy lên lôi đài
"Minh Thiên thiếu hiệp, ngươi đây không phải tự tin là cuồng vọng... Sư phụ ngươi không dậy ngươi thành nhân, thì để ta dậy ngươi làm người"
"Tốt ah...vậy thì nhanh lên"
"Keng...keng..." hai người cử kiếm liền tới nhất thới lôi đài phi dương
"Lưỡng nghi kiếm của phái Thành Sơn Kiếm Tông, quả nhiên ảo diệu, công thủ vẹn toàn, giọt nước không lọt"
Trên thượng sảnh, mấy lão đầu đều gật đầu tán thưởng
Không thể không nói, người ở đây đều là tinh anh trong các thế lực, võ công đều là thượng thừa, thực lực thấp nhất đều là nhị lưu cao thủ.
Có thể nói đều là tinh anh môn phái, tự nhiên có vốn liếng tự hào.
Bất quá, một bộ Lưỡng Nghi Kiếm Pháp làm sao có thể chạm được chéo áo Minh Thiên, ngược lại chỉ qua mấy hiệp đã bị hắn khai thác hoàn tất, bắt buộc phải biến chiêu
"Tiểu tử, có bản lĩnh đừng chạy"
"Vậy ta không chạy" vừa nói xong Minh Thiên tay phải kẹp 1 kiếm, tay trái kẹp một kiếm bắt đầu dùng Thái Cực thế đem hai tên này xoay một vòng ném ra ngoài.
"Ngươi.."
"Bản lĩnh chỉ có vậy thôi sao ?"
"Ngươi..." bị chọc tức điên, hai tên này lại rút kiếm thi triển một bộ âm nhu mềm luyện kiếm pháp.
Một người Ám Kình, một người Minh Kình khắp nơi tứ phía loạn phi.
Rốt cuộc tới giai đoạn Minh Thiên thích.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK