Toàn trường yên lặng nhất thời sau đó quả nhiên là một trận bùng nổ
Dưới sự diệu thấp lành tính của Minh Thiên lập tức chiến trận tiếp tục.
Trận thứ 2...thứ 3...thứ 4...thứ 5
Mỗi người ai nấy đều cao ngạo vô bỉ, cơ hồ không ai chấp nhận quần chiến.
Mà đơn chiến cơ hồ là Minh Thiên đem đối thủ vắt sạch giá trị mới nhẹ nhàng...vô cùng nhẹ nhàng ném xuống đài.
Mỗi tên lúc bị ném đi đều là bị Minh Thiên nói cho mấy câu nhục đến chôn mặt, cơ hồ ai nấy cũng đều là hai mắt bốc hỏa nhìn Minh Thiên như cừu giết cha
Mà đạt được mục đích Minh Thiên liền hăng hái tiến lên.
Trận thứ 10, thứ 11..thứ 12
...trận thứ 30...32...
Đến khi đánh cho quần hùng bắt đầu sợ hãi không ai dám lên Minh Thiên buộc lòng phải ra hạ sách.
Trên tay hắn xuất hiên một thanh pháp kiếm, vừa lấy ra liền lơ lửng tại không trung tỏa ra quang huy mầu xanh sáng thấu mắt người xem
"Pháp khí...đây là...là chân chính tiên gia pháp bảo"
"Tiểu tử, ngươi là lấy đâu ra bảo vật này"
"Khốn kiếp, thứ đồ này quen quen...đây không phải kiếm của lão tử sao, ngươi...tặc tử gan chó thật lớn"
"Hahaha...đây rõ ràng là trấn phái chi bảo của Hoa Sơn Phái ta...ngươi sàm ngôn loạn ngữ, tiểu tử lập tức giao ra pháp kiếm bổn tọa tha ngươi một mạng"
Trên chính sảnh, một lão đạo sĩ đứng bật dậy quát tháo.
Mà Minh Thiên thì không nhịn được cười lên nhạt nhẽo âm lãnh
"Kiếm này, chỉ cần ai đánh thắng được ta. Ta tặng không"
"Oanh..." phía dưới lập tức như ong vỡ tổ.
Nhìn thanh kiếm này ngay cả Phan Quốc Công cũng đều không dấu nổi tham lam.
Mà phía một mái đình, trong dải lụa che kín Phan Tiểu Thư cũng mắt đẹp nhìn tới Minh Thiên ánh lên tia hiếu kỳ, sau đó lại thâm thúy dấu đi
"Không hạn chế bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ cần thắng được ta nửa chiêu, kiếm ta liền tặng" Minh Thiên cười lên cuồng vọng ném thanh kiếm lên cao.
Kiếm lên cao liền lơ lửng không rơi xuống nữa
Mà cũng lúc này một đạo bóng ảnh ngang ngược lao tới, tốc độ cực nhanh thò tay liền muốn bắt kiếm
Mà cũng lúc đó lão tiến vào phạm vi Võ Vực của hắn, Minh Thiên cười lên lạnh lẽo
"Pặp" chụp được chuôi kiếm lão đạo sĩ liền cười lên vui vẻ đạp chân một cái muốn thi triển kinh công bay đi nhưng mà
"Ách..." lão hệt như một con ruồi dính vào mạng nhện, không nhúc nhích nổi 1 li.
- Tích, sao chép thành công khinh công, Đăng Thiên Bôn
- Tích, sao chép thành công Thiên Cân Trụy.
- Tích, sao chép thành công công pháp âm dương kiếm quyết.
- Tích, cộng hưởng thành công võ đạo ý chí, Võ Vực xâm nhập trí não, thu hoạch được kiếm pháp cửu kiếm quy nhất, song thủ tả chưởng, song kiếm hợp bích, ....
Võ Vực công hưởng liền có được chức năng không thua gì sưu hồn thuật, tuy không thể đọc được trí nhớ, mà chỉ dọc theo ký ức võ đạo quá khắc sâu trong trí não.
Nhưng như vậy đủ rồi
Không còn giá trị, Minh Thiên hừ lạnh một tiếng hai ngón tay kẹp lại thành kiếm, nhất chiêu hời hợt vỗ ra.
"Xẹt...xẹt...xẹt..." lão đạo sĩ liền quần áo bị gọt sạch, Ám Kình nhập thể.
"Ah...ngươi, tặc tử to gan..."
"Bùm..." ám Kình bộc phát, đan điền kinh mạch đều vỡ nát.
Thế giới này tu luyện không dựa vào đan điền, nhưng khi đan điền vỡ liền biến kinh mạch như cái ống bị tháo nước, nội lực nháy mắt tiết hết ra ngoài.
Mà ra ngoài là ra đâu
Phạm vi của Võ Vực ah
- Tích, thu được 90 năm công lực đang tiến hành tinh luyện
"Phanh.." lão đạo sĩ té rớt trên đất mặt trắng như tro
"Ngươi...ngươi phế ta võ công...ngươi...Thái Âm Phái nhất định không ...tha...cho ngươi"
"Haha, các vị đồng đạo...mau lên ah, chiến..."
Minh Thiên hét lên
"Được, ta cùng ngươi chiến, kiếm này ta muốn"
"Keng...keng...keng..."
"Kiếm này ta muốn..."
"Ta cũng muốn"
Trước tiền tài động nhân tâm, đạo đức liền không còn nửa xu giá trị, cả đám liền nhảy lên quần công.
Phi tiêu ám khí, độc vụ, độc phấn...con mẹ nó còn cả mỹ nhân kế
"Oanh...oanh...oanh...keng...keng..."
Trọn vẹn 1 canh giờ sau, đấu võ đài còn mỗi mình Minh Thiên đứng đó
Phía dưới đám người đều nằm quằn quại kêu réo.
36 tuyển thủ trên chính sảnh cũng đã đi xuống 34 người
Minh Thiên để ý, trên này chỉ còn hai người từ đầu đến đuôi vẫn lãnh đạm không vội.
Một người không ngừng chà lau thanh kiếm trong tay
Người này Diệp Tố nói chính là Nam Kiếm Thánh.
Còn người kia vẫn luôn tay dạo đàn tranh nhè nhẹ, chính là đại danh đỉnh đỉnh Bắc Cầm Tiên.
Danh xưng mạnh nhất đại biểu võ lâm 12 nước liên minh hiện giờ.
Đồng thời Kiếm Thánh còn là minh chủ Kiếm đạo nam quốc. Được xưng võ đạo thiên tài mạnh nhất thời đài
Cầm tiên là minh chủ Nhạc khí phái phía nam, Cầm xuất bất lậu, kinh tài tuyệt diễm
"Nhị vị, tại hạ bất tài mong được chỉ giáo"
"Chiến với ta, ngươi xứng sao ?" Kiếm Thánh thanh âm rất nhạt rất bình thản giống như đang nói một chuyện dĩ nhiên.
Mà trong lòng mọi người cũng không nhịn được sinh ra cảm giác này.
"Oh, vậy không biết Bắc Thiêu Kiêu có hay không chỉ giáo"
"Đánh thắng hắn, ngươi sẽ có tư cách đứng trước mặt ta" Cầm Tiên vừa nói xong, một nam thanh niên từ phía sau liền lách người đứng ra
"Đây Rõ ràng chính là người hầu đi theo Cầm Tiên mà"
"Chớ xem thường hắn, dù là người hầu nhưng từng được mệnh danh Ẩm Huyết, dùng tiêu giết người như ma sau này nhờ Cầm Tiên thuần phục thành người hầu...mặc dù thân phận thấp nhưng thực lực kinh người"
Người này lách người đi ra liền cũng không hề bước lên đài mà tại chỗ rút ra một ống tiêu dài bằng xương người.
"Đừng giết hắn" Cầm Tiên lạnh nhạt phân phó
Ẩm Huyết gật đầu một cái kê tiêu lên môi
Tiếng tiêu dập dờn phát ra, thanh lãnh du dương như tiêu hồn.
- Tích, thành công lĩnh ngộ âm sát thuật
- Tích, thành công lĩnh ngộ Tiêu đạo.
- Tích, thành công sao chép Nhạc Quán Hồng Nhạc, Ẩm Huyết Âm Tiêu Khúc
- Tích, Tiêu Đạo + 1 cấp
- Tích, Âm Sát Đạo + 1 cấp
.....
Một đường tiếng tiêu như hóa thành phi kiếm lao vút mà tới, khiếp người sát phạt chi lực, một mầu huyết đỏ tán phát mà ra tựa như đem ánh sáng đều hút vào.
Một đám khán giả chỉ hơi nhận chút dư ba đã chảy máu tai vận công đau khổ chống đỡ.
Tiếng tiêu càng ngày càng dài càng rít, càng sâu, khủng bố lực sát thương như thực chất đem không khí đều băng nổ.
Mà lúc này tiếng tiêu vừa dứt giọng Minh Thiên liền vang lên
"Tiêu đạo quả nhiên tinh diệu, nghe mà say đắm lòng người, đa tạ quan tâm"
Một câu hắn vừa ra không ai thấy cảm giác gì bất thường nhưng mà
"Phốc...sát..." Ẩm Huyết cứ như vậy liền hộc máu ngã xuống.
Cầm Tiên thấy thuộc hạ ngã trong vũng máu lại vẫn lạnh nhạt không nhìn, ánh mắt ngưng lại dời từ mặt đàn nhìn tới Minh Thiên
"Ngươi có tư cách nghe ta đàn một khúc, bất quá...khúc này nghe xong tất phải chết, ngươi muốn nghe sao ?"
"Một khúc hay mấy khúc đều được, ta phát hiện mình rất yêu âm nhạc"
Minh Thiên xem như một trò đùa cợt nhả nói tiếp
Mà lời này, dĩ nhiên đã đủ để kích thích đến ai đó
- Tích, Sát Y + 1 cấp
Cầm Tiên đặt tay lên đàn, kéo một cái
"Thừa nhận liền tốt, khúc này gọi là Tán Hoa Khúc, có 3 chương, hoa nở, hoa rộ, hoa tàn...hi vọng ngươi sống qua được ngày hoa rộ để đỡ tiếc cuộc sống khi hoa tàn"
Nói xong hắn gẩy ngón tay
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK