Thu vào trận thạch Minh Thiên hảo ý nhìn sang Quốc Sư nhóm hỏi
"Có muốn hay không ta giúp ngươi ra ngoài ?"
Vốn dĩ đám người còn mơ hồ hi vọng còn kiếm chút đồ bảo bối sót lại nhưng thấy khắp nơi trống không, lại cũng không có lối ra kín mít còn hơn cả trong cái lồng trước đó họ ở đó hai tháng.
Ai nấy đều nhất trí gật đầu.
Mà chuyện Minh Thiên có thể khống chế Truyền Tống Trận
Quốc sư còn đang muốn nghiệm chứng.
Diệp Tố còn đang tò mò
Mà lúc này tất cả đều sẽ được chứng minh
Quả nhiên, Minh Thiên bấm tay một cái Truyền Tống phù văn hiện ra đem cả đám người bao phủ sau đó, hắn như hư không cầm một cái bát mà xoay xoay chốc lát mới nhấn xuống.
"Vụt..." nháy mắt cảm giác hư ảo ập đến, không gian nhòe đi liền đã thấy chân đạp dưới cứng, trước mắt thay đổi phồn hoa.
"Đây...dĩ nhiên là Kinh Thành" Quốc Sư cùng Diệp Tố đều cùng lúc ồ lên
Nhìn thấy phía trước là cửa phủ Phan Quốc Công ai nấy đều thầm cảm thấy thán phục tiện lợi
"Phan Quốc Công đã là người của ta, Chim Khôn Biết Cành Mà Đậu, không cần ta nói nhiều chứ" giọng Minh Thiên lạnh nhạt vang lên sau lưng
Quốc sư lập tức tỉnh táo lại thần
"Ta hiểu, ta về tự mình thu xếp ngày mai xin tự đến bái phỏng"
"Được, sẽ có một phần cơ duyên dành cho ngươi" giọng Minh Thiên vọng về
.....
"Minh Thiên ca, ngày mai là thí luyện rồi, ngươi xác định muốn gia nhập tông môn thật sao ?"
"Uhm, có vấn đề gì sao ?"
"Có, Phù Đồ Môn mặc dù không trọng linh căn thiên phú nhưng lại yêu cầu tu vi, ngươi tu vi chỉ luyện khí 1 tầng làm sao đủ tiêu chuẩn"
"Oh, còn có dạng này thuyết pháp"
"Đương nhiên"
"Vậy cần tu vi bao nhiêu"
"Nếu huynh là toàn linh căn, vậy tu vi tối thiểu phải là luyện khí cảnh tầng 3 trở lên mới được thi"
"Lắm chuyện vậy, tông môn này là cấp mấy sao lắm quy củ như vậy"
"Phù Đồ Môn mặc dù phân cấp không cao, nhưng ngươi nghĩ xem toàn linh căn mà không có tu vi cao thì tác dụng gì ah, nếu không có tiềm lực đột phá thì phải chí ít có thể lực tốt để làm tạp dịch á"
"Hiểu...yên tâm, mai ta sẽ là luyện khí tầng 3"
"Ngươi,...ngươi lại đi đâu"
"Có chút tiền căn hậu quả phải giải quyết, dứt điểm đi để đỡ phiền" thấy Minh Thiên bỗng nhiên đi thẳng hướng ngoài thành Diệp Tố liền nhấc chân ngọc hờn dỗi đi theo.
Ra tới ngoài thành lập tức tiếng gió rít lên
Minh Thiên nhẹ bẫng chộp mấy ngọn phi tiêu vào tay.
"Hahahaha...tiểu tử vô tri, mau giao bảo vật ra đây bổn tăng tha ngươi toàn thây" giọng nói ồm ồm như lệnh vỡ đặc hữu của Minh Cốt Tăng.
"Ngươi lần này tới chuẩn bị cũng không tồi"
"Oh, ngươi thấy rồi...tốt nhãn lực ah, huynh đệ giết hắn ...bảo vật chúng ta cùng chia"
"Vù..vù..." lập tức 8 người xuất hiện, ai nấy quái dị vô cùng vừa ra liền sát ý ngút trời chẳng yếu hại mà công tới
"Hahahaha...tiểu tử, lần này...bổn tọa sẽ đem ngươi phân thây 6 khúc, đem nữ nhân của ngươi luân phiên hãm hiếp...oa,hahahahahaha...."
Nhưng mà
Lúc này 6 tên chấp pháp giả đã xuất hiện tại hắn bên người, 6 người nháy mắt tách ra đem hết thảy bọn họ phong tỏa.
Võ Vực trực tiếp phủ rộng tới.
"Ngươi...là từ đâu tới người, không tốt...là tiên thiên cao thủ"
"Mau chạy"
"Chạy...
"Á..."
"Keng...keng...keng...." 6 tên tiên thiên cảnh Chấp pháp giả hiện giờ thực lực đã mạnh hơn trước nhiều lắm, đùa bỡn 9 tên nhất lưu cao thủ này như trẻ con
Chỉ không quá 5 phút sau, chất dinh dưỡng bị nghiền ép, trong Hệ Mặt Trời lại có thêm 9 cỗ cương thi.
Mà lúc này Minh Thiên lại nhìn về phía một nơi xa
"Lão bản, ngươi thăm dò đủ rồi chưa ?"
Diệp Tố nhảy một cái giật mình nhìn trong rừng đi ra một lão trung niên quen thuộc.
Chính là lão bản đã bán 6 món đồ cho Minh Thiên tại chợ đen.
"Xin thứ lỗi, ta chỉ là muốn theo sau xem một chút cũng không hề ý xấu"
"Được, muốn ta giết người thân của ngươi, vậy họ ở đâu"
Lão bản này lại bỗng nhiên trầm ngâm, có chút thống khổ không nỡ lại có chút ngoan ý.
"Được, nhà ta cách đây khá xa cần 10 ngày đường mới đi tới"
"Là chỗ nào ?" Minh Thiên hỏi lại không có tình cảm
"Hoang Thiên Quốc, Trục Nguyệt Thành, phía nam 300 dặm" vừa nói xong đã thấy một trận nhộn nhạo không gian bó sát lại, lão mắt như đèn pha bỗng co vào
Võ Vực triển khai liền đem lão tiến vào, Minh Thiên bấm ấn quyết chỉnh tọa độ
"Truyền Tống... Truyền Tống Trận, ngươi là Không Gian Truyền Thừa Giả" nhưng còn chưa nói xong giọng lão đã im bặt trong trong không gian nhiễu loạn
Mở mắt ra đã thấy mình đứng tại một tòa thành thị phồn hoa đô hội, may mắn là đặt chân ngay trên mỏm đá trên tường thành.
Lão bản ngơ ngác chốc lát liền tỉnh hồn
"Đi theo ta" lão lấy ra một cái phi thuyền nhỏ bấm pháp quyết thi triển phi hành thuật.
Minh Thiên không có trái ý mà ngoan ngoãn lên thuyền đi theo lão tới.
Bên cạnh hắn Diệp Tố lại có vẻ như rất quen thuộc nơi này, ngồi bình tĩnh xem phong cảnh.
Nửa giờ sau, Phi Chu dừng lại tại một gia viên thật lớn, trước cửa đề bảng chữ vàng thật lớn
Trấn Vương Phủ
"Ta biết ngươi không phải kẻ lạm sát vô tội, nhưng bọn họ thật sự đáng chết" lão bản giọng nói trầm ngâm
"Tại sao ?" lần này không phải là Minh Thiên tò mò mà là hắn không thể không hỏi
Lão bản không trả lời mà trực tiếp trước mặt hắn vạch xuống áo ngoài để lộ ra bên trong thân hình hôi thối ruồi mủ ghê tởm
"Á..ngươi" Diệp Tố chui vào ngực hắn che đi
- Tích, phân tích thành công Nguyền Rủa Pháp: Diệt Tiệt Nhất Thế
- Tích, Phân tích thành công nguyền rủa pháp: Khóa Hồn Liên
Trên thân lão khắc đầy những ký tự đen thui loằng ngoằng như giun lại như tổ đỉa gớm ghiếc
"Bọn họ là muốn dùng nguyền rủa khống chế ta, nhiều năm qua ta sát nghiệt nặng nề, ...."
Lão trầm ngân chốc lát rồi lại như hồi ức, như trần thuật một đoạn cố sự.
"Là nàng ấy...đã dùng ôn nhu vớt ta ra khỏi khổ hải, nhưng mà...
"Ta chạy không thoát được bọn họ...chân trời góc biển này ta đều chạy không thoát được bọn họ"
"Nguyền rủa này lại có thể theo huyết mạch dẫn đến nàng rồi dẫn sang con trai ta, họ lại một lần nữa dùng nguyền rủa để khống chế họ lại khống chế ta...ta..."
Bỗng nhiên Minh Thiên cắt ngang
"Nàng ấy vẫn còn sống, con trai ngươi cũng vậy"
"Sống...hahaha, ta tình nguyện để họ chết, so với sống như thế này họ chết còn tốt hơn, nhưng mà...ta không làm được"
Diệp Tố bị cảm động rưng rưng
"Vậy ngươi là ...muốn Minh Thiên ca giết đi vợ con ngươi, để ngươi thoát khỏi khống chế của họ"
"Đúng vậy"
"Tại sao không nghĩ giết người hạ chú, lại nghĩ tự sát" Minh Thiên nhìn thẳng mắt lão hỏi.
"Giết họ...đây là Âm Dương Gia Tộc, ta làm sao đi giết"
Minh Thiên cười lên vui vẻ
"Sao không thể giết, ngươi nghĩ xem mình trả cái giá gì là được"
"Ngươi...ngươi có thể sao ?"
Minh Thiên không hề trả lời lão
Trên thân một đạo phù văn hiện ra, cả hắn và Diệp Tố liền tự động đằng phi lên cao, đạp bước hư không rời khỏi thuyền.
Mà lúc này nhìn bóng lưng của hắn lão bản bỗng nhiên
"Phịch" một cái quỳ gối dập đầu
"Chỉ cần có thể cứu được ta vợ con, lão nhân ta nguyện bái công tử làm chủ, thề cả đời hiến xương máu không từ"
Đi được một đoạn giọng Minh Thiên vọng về
"Muốn tận mắt chứng kiến tất cả thì theo ta"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK