Trận chiến này, trừ Minh Thiên ra cơ hồ không có ai hiểu được vì sao hắn thắng được Cầm Tiên, Kiếm Thánh
Thậm chí ai nấy đều tức giận Minh Thiên vô tri, ngu xuẩn
Ngay cả Phan Quốc Công cũng đều không ngoại lệ.
Nhưng nguyên nhân lão thừa nhận lại không phải vì chuyện thắng hay bại, mà vì..
"Vụt..." sau lưng Minh Thiên xuất hiện 6 người
Ai nấy đều khí tức bình thường không tiết lộ, nhưng ánh mắt Phan Quốc Công lại ánh lên tia sáng.
"Tốt rồi, các vị...đa tạ đã tới tham dự đại hội kén rể, Minh Thiên thiếu hiệp nhân tài kiệt xuất lão phu vô cùng vừa ý, đại hội..."
Lời lão còn chưa xong đã bị một giọng nói sắc bén cắt ngang
"Là ai cho hắn lá gan" Kiếm Thánh giọng ẩn chứa một loại sắc bén lạnh giá
"Oh, ý ngươi là sao ?" Minh Thiên cười nhạt
"Ngươi khi nào có tư cách trước mặt ta nhảy múa"
"Oh, vẫn còn nghĩ ta chưa đủ tư cách...ngươi ..hai từ Kiếm Thánh có vẻ danh phù kỳ thực"
"Muốn chết..." bỗng nhiên Kiếm Thánh mở ra con mắt đen như bảo thạch, kiếm ý khiếp người lóe ra một cái đã tới cực đỉnh
Không gian một đường thẳng nối từ hắn tới Minh Thiên như vỡ ra một cái khe, hắn cũng biến mất tại chỗ
Kiếm trong tay tựa như điện xẹt mà tuốt ra sau đó cắm trở lại.
Minh Thiên cười lên khinh thường bỗng nhiên đưa 2 ngón tay lên
"Keng..." một thanh kiếm đen thui bị hắn kẹp trong tay không thể nhúc nhích
Kiếm Thánh như một luồng điện xẹt hiện về thân hình, con mắt nháy một cái đổi từ ngạc nhiên sang tàn nhẫn
Kiếm xoay một cái.
Bỗng nhiên hắn biến sắc
Kiếm tại ngón tay Minh Thiên không chút nào nhúc nhích
Mà cũng lúc đó ý niệm Minh Thiên một động, lập tức liền đem kiếm ý trên thân hắn toàn bộ xóa đi khỏi linh hồn.
Tựa như một bức tranh bị cục tẩy xóa đi, hệt như vậy
Trong nháy mắt đó, toàn bộ lĩnh ngộ kiếm đạo đều không còn.
Minh Thiên buông ta hai ngón tay, mà Kiếm Thánh lần nữa xuất kiếm lại cảm thấy như bản thân mất đi thứ gì quan trọng, lại cảm thấy hắn và kiếm trong tay không còn liên hệ, sở dụng khó khăn.
Kiếm ý là một dạng thiên địa chí lý, một khi lĩnh ngộ là hóa thành một dạng ý chí thông qua kiếm để liên thông cùng thiên địa.
Minh Thiên xóa đi, chính là xóa đi chính là xóa đi liên hệ, sau đó dọc theo liên hệ xóa trở về thanh kiếm.
Trong võ vực của hắn, hết thảy võ đạo đều là cánh tay bị hắn sai sử.
Kiếm khách ngộ kiếm đều là thông qua kiếm làm môi giới, cả đời chỉ thể sử dụng 1 kiếm, khái niệm kiếm còn người còn, kiếm mất người mất chính là như vậy.
Ý chí - Kiếm - Thiên địa
Kiếm mang ý chí dẫn vào thiên địa
Mà kiếm mất đi ý chí, bàn thân kiếm đạo có bao sâu đều không thể liên hệ thiên địa.
Kiếm và người lập tức phân thành 2 cá thể độc lập.
Kiếm Thánh lần nữa xuất kiếm, mà kiếm ý không còn kiếm chiêu liền lập tức đứt đoạn.
"Ngươi từ nay đã vì kiếm vô duyên, đó là hậu quả khi muốn giết ta" Minh Thiên hời hợt né qua kiếm chiêu của hắn
"Còn ngươi nữa, không phục phải không...ta cho ngươi cơ hội" Minh Thiên lại nhìn tới Cầm Tiên
"Haha, tốt...vậy ngươi chuẩn bị sẵn áo liệm chưa"
"Nói nhảm ít thôi"
Cầm Tiên tức giận vẫn ung dung, tay tại đàn khua lên một cái.
Nhưng mà
Thần kỳ là không phát ra được chút âm thanh
Cầm Tiên nghi hoặc
"Ngươi lại muốn giết ta ?" Minh Thiên hỏi
Mà Cầm Tiên lúc này phẫn nộ khua đàn
"Tịt...tịt...xịt..." âm thanh bé xíu méo mó vang lên, Cầm Tiên sắc mặt phiếm hồng.
"Ngươi...đây là làm gì ?"
Minh Thiên con mắt nhìn thẳng tới
"Ngươi từ nay cùng đàn vô duyên, cút đi"
Ngay lập tức
"Phốc ..thử..." Cầm Tiên phun một búng máu lên đàn, cả người uể oải
"Đây...là tại sao...là tại sao, tại sao lại như vậy ?"
"Minh chủ ...minh chủ, súc sinh ngươi dùng âm tà thuật pháp gì với Minh chủ...nộp mạng cho ta"
Minh Thiên phẩy tay một cái ồn ào liền không còn
"Tạch...tach..." một đám nữ tử động tay với hắn liền ngã xuống.
Sau đó một đám vẫn xông lên, Kiếm Thánh minh hữu cũng mấy người tiến lên lại bị Minh Thiên một cái phẩy tay liền giết sạch.
Hắn sở dĩ hiền lành không giết người là vì không muốn người tới quá sợ hắn, không dám khiêu chiến.
Nhưng khi đám người này đã không còm giá trị thì bọn họ chỉ là giá trị Tinh Hồn mà thôi. Chết là giá trị nhất
Lúc hắn dừng tay, cơ hồ người còn sống không có mấy
Kiếm Thánh cùng Cầm Tiên bên người chỉ còn lại 1 người
Người khác xông lên đều đã nằm dưới đất không nhúc nhích.
Mà các vị tài tuấn xúc động vốn nhận được tha mạng từ quyết đấu giờ này mới lạnh mình hiểu ra
Thì ra nãy giờ hắn không phải không có năng lực giết họ mà là hắn khinh thường giết họ
"Sao hả, còn ai không phục sao ?" giọng Minh Thiên vang lên toàn trường lặng ngắt như tờ.
Ngồi ở đây không có ai là tiên thiên, dù là các trưởng lão, chưởng môn nhân môn phái đều bất quá là trăm năm công lực mà thôi.
Mà dưới một thế Minh Thiên vừa ra, dường như không ai còn đủ tự tin tiến lên khiêu khích hắn.
"Hahahaha, quả nhiên nhân tài xuất thiếu niên...nữ nhi quả thật diễm phúc không cạn" Hầu gia cười lên ha hả đánh tan không khí lạnh lạnh.
"Hiền tế, mời vào trong...mời vào trong"
"Các vị, hôm nay Hầu phủ có việc hỉ mời các vị cùng ở lại chung vui"
Diệp Tố lúc này ngơ ngác nhìn Minh Thiên nhắm mắt theo đuôi
"Ngươi..không phải nói ..là nói, chỉ quậy banh kén rể thôi sao, ngươi sao lại.."
Minh Thiên lợi dụng chiều cao cao hơn liền xoa xoa đầu nàng cố ý đem đầu tóc giả nam bới bung ra.
Mà lúc đó nhung trang vừa chớm lộ liền
"Phanh..."một cái bàn bị vỗ vỡ nát bấy sau đó một giọng quát lớn uy nghiêm hét lên
"Là ngươi.."
Người này Minh Thiên biết là ai, chính là Bạch Hầu gia, lần trước cho 300 tinh binh truy sát Diệp Tố, mà bị Minh Thiên diệt sạch
Lão nhân này tuổi chừng 40, uy nghiêm cực kỳ, lãnh ngạo cao quý, mục hạ vô nhân
Nãy giờ võ đài lão cơ hồ mặt không chút nào đổi sắc, ngay cả Phan Quốc Công cũng không cho sắc mặt
Mà lúc tiến vào nghị sự, dù nghe Phan Quốc Công thỉnh mời cũng nghiễm nhiên không động rất là khinh thường.
Lúc đó, Minh Thiên dễ dàng liền thấy được trong đáy mắt lão đối với Phan Quốc Công là khinh thường.
Mà trong mắt Phan Quốc Công với lão là phẫn hận, bất lực.
"Hắn...hắn nhận ra ta" Diệp Tố lập tức sợ hãi nép vào ngực Minh Thiên tìm an toàn.
Minh Thiên thẳng mắt nhìn Bạch Hầu gia đầy ý diễu cợt.
Hai người vì sao có thù hận, Minh Thiên không biết cũng không quan tâm, bất quá hắn thích khui ra thù hận sau đó...
"Tiện nhân, ..mau nạp mạng"
Quát lên một tiếng Bạch Hầu gia một chưởng đánh tới, trên không trung hiện lên một đạo long mã hư ảnh uy thế khiếp người
Mà chưởng này ẩn chứa chính là Không Kình, một chưởng mang theo Long hình mà vỗ xuống, mục tiêu chính là trong ngực Minh Thiên Diệp Tố
"Giết nàng, ngươi hỏi qua ta sao ?"
Minh Thiên hời hợt một câu sau đó đưa đầu ngón tay tới
Không kình ẩn chứa bàng bạc uy lực cứ như vậy liền bị đầu ngón tay hắn nghiền nát.
Rơi xuống đất Bạch Hầu gia mặt phẫn nộ lạnh đi
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK