Tuổi trẻ tài cao, nhưng Hướng Nghiệp Minh lại luôn luôn là kẻ bại trận ở dưới tay của Trác Du Hiên hắn.
Bao nhiêu năm nay, hai người bọn họ vẫn đối chọi cực kỳ gay gắt, và kết quả luôn là Trác Du Hiên giành được chiến thẳng.
Hướng Nghiệp Minh cũng không cam tâm, hắn không tin hắn không thăng nổi Trác Du Hiên.
Nhất định sẽ có ngày Hướng Nghiệp Minh hắn sẽ khiến cho Trác Du Hiên thân bại danh liệt.
Trác Du Hiên đi chào hỏi rất nhiều khách khứa tại nơi này, đó đều là những nhân vật có tiếng trên thương trường hoặc là quan chức chính phủ.
Mặc dù hiện giờ rất thành công, nhưng Trác Du Hiên vẫn cần phải thiết lập thêm quan hệ với những người kia.
Đến chỗ của Quách Văn Dương, đó là một vị nghị sĩ đã về hưu nhưng vẫn rất có tiếng nói.
Nếu Trác Du Hiên hắn kết giao được với cố nghị sĩ họ Quách này, Trác Du Hiên từ nay sẽ là kẻ bất khả chiến bại ở trên thương trường rồi.
Nói chuyện với Quách Văn Dương một hồi, có một cô gái trẻ chạy đến ôm lấy tay của người họ Quách kia, Quách Văn Dương thấy thế cũng cười nói với người đó, sau đó quay sang, đưa tay giới thiệu cô gái kia cho Trác Du Hiên.
"Giới thiệu với Trác tổng, đây là con gái tôi, Quách Tịnh Kỳ: Trác Du Hiên cũng tươi cười nhìn sang cô gái mặc chiếc váy màu trảng kia, nhưng khi vừa nhìn thấy gương mặt của người con gái ấy, khuôn mặt của Trác Du Hiên ngay lập tức cứng đờ.
Ly rượu trên tay của Trác Du Hiên suýt chút nữa thì đã bị hẳn bóp nát rồi.
Vẻ mặt của Trác Du Hiên không giấu nổi sự kinh ngạc khi nhìn thấy cô gái tên Quách Tịnh Kỳ kia.
Quách Tịnh Kỳ cũng theo lễ giơ tay ra chào hỏi Trác Du Hiên.
"Trác tổng, nghe danh đã lâu, bây giờ mới gặp mặt, thật là vinh hạnh.
Nhưng Trác Du Hiên vẫn không hề có phản ứng, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm gương mặt của người con gái kia.
Trác Du Hiên hơi nheo mắt âm thầm quan sát.
Giống.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Khuôn mặt của người này rất giống với người con gái mà Trác Du Hiên hẳn yêu sâu nặng, Thẩm Sơ Vũ.
Hai người bọn họ giống nhau đến nỗi khiến cho Trác Du Hiên suýt chút nữa lãm tưởng rằng đây chính là người con gái mà hắn đã tìm kiếm bấy lâu nay mà không rõ tung tích.
Thẩm Sơ Vũ dường như đã bốc hơi khỏi thành phố này, cho dù Trác Du Hiên hắn đã lật tung cả cái thành phố Bắc Kinh này lên nhưng vẫn không hề có tung tích của người con gái ấy.
Nhìn người phụ nữ trước mặt như vậy, Trác Du Hiên tí nữa thì bật ra ba tiếng Thẩm Sơ Vũ, người mà hắn luôn nhung nhớ ãy.
Sao trên đời lại có hai người giống nhau như đúc vậy chứ? Giống đến nỗi khiển cho Trác Du Hiên hắn suýt nữa lâm tưởng rằng Quách Tịnh Kỳ chính là người mà hắn yêu bao nhiêu lâu nay, Thẩm Sơ Vũ.
Nhưng Trác Du Hiên đã kịp thời nhận ra, đó là Quách Tịnh Kỳ, con gái của Quách Văn Dương chứ không phải là Thẩm Sơ Vũ, người mà Trác Du Hiên hắn vẫn luôn đợi chờ bao lâu nay.
Nhìn cách ăn mặc, cách trang điểm cùng giọng nói của Quách Tịnh Kỳ, Trác Du Hiên hoàn toàn có thể phân biệt được hai người bọn họ.
Bởi vì Thẩm Sơ Vũ và Quách Tịnh Kỳ, hai người bọn họ khác nhau một trời một vực.
Trác Du Hiên vẫn còn cảm thấy nghi hoặc, tại sao hai người bọn họ lại có thể giống nhau như đúc đến vậy chứ? Trùng hợp sao? Không thể nào! Trên đời không thể nào có hai người giống nhau như đúc chẳng khác gì hai chị em sinh đôi như vậy cả.
Cho dù giống cũng chỉ có thể giống nhau một vài nét thôi, không thể nào giống hệt cả khuôn mặt như vậy được.
Nếu không có những cử chỉ cùng lời nói của Quách Tịnh Kỳ thì Trác Du Hiên chắc chắn sẽ hiểu lầm đây là Thẩm Sơ Vũ đấy.
Nhưng thân phận của Quách Tịnh hoàn toàn vượt bậc so với Thẩm Sơ Vũ.
Quách Tịnh Kỳ đường đường là con gái cưng của Quách Văn Dương, cố nghị sĩ của chính phủ, so với Thẩm Sơ Vũ, con gái của nhà họ Thẩm thì hoàn toàn cao quý hơn rất nhiều ở trong giới thượng lưu.
Quách Tịnh Kỳ thấy Trác Du Hiên chẳng hề lên tiếng chào lại cô ta, cô ta hơi nheo mắt nhìn người đàn ông đang đứng ở trước mặt mình, ly rượu trong tay hản ta suýt chút nữa thì vỡ vụn ra luôn rôi.
Quách Tịnh Kỳ luôn miệng gọi.
"Trác tổng!"
"Trác tổng!"
"Ngài có vấn đề gì không Trác tống?"
Trác Du Hiên cũng bị tiếng gọi của Quách Tịnh Kỳ kia làm cho bừng tỉnh.
Hẳn hơi nhếch môi mỉm cười nhìn người con gái trước mặt, nhẹ nhàng nhìn cô ta.
"Xin lỗi chẳng qua là tôi thấy Quách tiểu thư đây rất giống với một người quen của tôi thôi.
Xin lỗi vì đã khiến Quách tiểu thư đây sợ hãi"
"Tôi rất vinh dự khi được gặp mặt cũng như trò chuyện với Quách tiểu thư đây"
Trác Du Hiên cũng đưa tay ra, bắt lấy tay của Quách Tịnh Kỳ theo lễ nghĩa.
Chào hỏi xong, Quách Tịnh Kỳ cũng buông tay của Trác Du Hiên ra cô ta cười cười nhìn Trác Du Hiên, người đàn ông được mệnh danh là ác ma kia.
"Xin hỏi Trác tổng là tôi giống với người quen nào của ngài vậy"
Quách Tịnh Kỳ cong môi cười, lời nói vô cùng sắc bén, chứng tỏ người phụ nữ này cũng không phải dạng tầm thường đâu.
Trác Du Hiên bị nụ cười của Quách Tịnh Kỳ làm cho ngây người một lúc.
Nụ cười đó thật khiến cho hắn nhớ đến Thẩm Sơ Vũ, nhớ đến những ngày hai người bọn họ còn mặn nồng bên nhau.
Nhìn thấy Quách Tịnh Kỳ, điều đó càng khiến cho Trác Du Hiên nhớ Thẩm Sơ Vũ đến phát điên lên.
Nhưng rất nhanh, Trác Du Hiên đã hồi phục trạng thái như ban đầu, hẳn nhếch môi để lộ gương mặt vô cùng quyến rũ.
"Cũng không có gì đâu, chúng tôi lâu rồi cũng không gặp nhau, cũng không được gọi là thân thiết.
Quách Văn Dương thấy con gái mình cùng với Trác Du Hiên nói chuyện vui vẻ như vậy, trong lòng ông ta không khỏi vui mừng nhưng đã cố gắng nhẫn nhịn.
Ông ta chỉ cười cười tìm đại một lý do để rời khỏi nơi này, dành lại không gian riêng cho con gái mình.
"Trác tổng, ngài với tiểu Kỳ cứ nói chuyện đi nhé, tôi còn có việc, xin phép đi trước"
Ngay sau khi cha của mình đi, Quách Tịnh Kỳ cầm lấy một ly rượu vang trên chiếc bàn được bài trí sang trọng kia giơ ra trước mặt của Trác Du Hiên.
"Không biết một kẻ như tôi đây có thể mời Trác tổng một ly hay không?"
Nụ cười trên môi của Trác Du Hiên càng đậm dần.
Hắn đưa tay chạm vào ly rượu trên tay của Quách Tịnh Kỳ, những ngón tay của hắn còn mơn trớn da thịt của cô ta, ánh mắt thâm sâu vô cùng khó lường.
Trác Du Hiên kê sát vành tai của Quách Tịnh Kỳ khẽ liễm nhẹ vành tai của cô ta.
"Quách tiểu thư, cô là đang công khai dụ dỗ tôi đấy hả?"
Sắc mặt Quách Tịnh Kỳ cũng không hề thay đổi, ý cười trên gương mặt của cô ta cũng không hề biến mất.
Cô ta nhếch môi kê sát khuôn mặt của Trác Du Hiên, cảm nhận từng hơi thở lạnh lẽo của hắn ta.
"Nếu như vậy thì sao? Tôi chỉ sợ một người yêu vợ như Trác tổng đây không cho tôi cơ hội đó thôi."
Cánh tay còn lại kia của Trác Du Hiên bất chợt ôm lấy eo của Quách Tịnh Kỳ, âm thanh phát ra cực kỳ quyến rũ.
"Nếu Quách tiểu thư đây đã muốn như vậy, thì tôi đây cung kính không bằng tuân lệnh, đành chấp nhận lời mời gọi của em vậy.
Tôi nhất định sẽ khiến cho Quách tiểu thư em cảm thấy vui vẻ."
Hai người cứ thế cười nhìn nhau, ai ai cũng nhìn thấy dáng vẻ vô cùng ái muội của hai bọn họ, nhưng ai thèm quan tâm cơ chứ.
Ở một góc nào đó, khoé môi của một người đàn ông hơi nhếch lên.
"Cuối cùng thì cá cũng đã cắn câu rồi!"