Giọng nói của Trác Du Hiên lạnh nhạt nhưng trong đó ấn sâu là bao nhiêu phần đe doạ.
Thẩm Quân Dao vốn chỉ là kẻ thay thế vị trí của Thẩm Sơ Vũ, chứ không phải là Trác thiếu phu nhân thật sự.
Sắc mặt của Thẩm Quân Dao bồng tái nhợt hẳn đi, trên khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Quân Dao đã không còn một chút máu nào còn đọng lại ở trên đó.
Trong lòng của Thẩm Quân Dao dâng lên một nỗi chua xót đến đỉnh điểm.
Hóa ra, trong mắt của Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao cô cũng chỉ bằng với một con chó không hơn không kém.
Không ngờ rằng, trong lòng của Trác Du Hiên, cô lại chỉ có vị trí như vậy thôi! Thẩm Quân Dao còn tưởng rằng cho dù Trác Du Hiên có bắt cô làm người thay thế cho chị cô, nhưng Trác Du Hiên vẫn để mắt đến cô.
Nhưng nay, Trác Du Hiên lại đứng ra công bố trước mặt của toàn thể những người trong nhà rằng Thẩm Quân Dao cô cũng chỉ ngang bằng với một con chó mà thôi, còn không xứng là người.
Thẩm Quân Dao bỗng cảm thấy buồn cười, cô muốn cười thật lớn, cười vì chính sự ngu ngốc của bản thân mình.
Thẩm Quân Dao rõ ràng biết Trác Du Hiên hận mình đến tận xương tuỷ, hận không thể một phát bóp chết cô.
Vậy mà cô có thể ngu ngốc mà cho rằng Trác Du Hiên vẫn còn tình người, ai ngờ hẳn ta lại có thể tuyệt vời đến như vậy.
Thẩm Quân Dao biết Trác Du Hiên không giết chết cô vì lý do gì? Với thực lực của Trác Du Hiên, hản ta có thể giết chết Thẩm Quân Dao chỉ trong nháy mắt mà không ai hay biết.
Cho dù có ai biết cũng không thể động chạm đến một ngón tay của Trác Du Hiên hắn, bởi vì thế lực của Trác gia thật sự quá lớn, không một ai có thể động vào.
Nhưng Trác Du Hiên lại không một phát kết liễu cuộc đời của Thẩm Quân Dao cô như vậy.
Trác Du Hiên muốn Thẩm Quân Dao cô phải sống trong dày vò, đau khổ.
Trác Du Hiên muốn hành hạ Thẩm Quân Dao đến hết cuộc đời này.
Hơn nữa, nếu Trác Du Hiên giết chết Thẩm Quân Dao, cho dù cảnh sát không làm gì được hắn ta đi chăng nữa, nhưng còn báo chí thì sao? Chỉ cần bọn họ thêm mắm dặm muối vào là sẽ thành một câu chuyện hoàn toàn khác.
Lúc đó, toàn bộ cổ phiếu của Trác thị sẽ sụt giảm một cách nghiêm trọng.
Không những thể, phía trước của Trác Du Hiên còn có một nhà họ Thấm, còn có một người phụ nữ tên là Thẩm Sơ Vũ nữa.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
Tuy Thẩm gia không quan tâm gì đến sống chết của Thẩm Quân Dao, nhưng nếu Thẩm Quân Dao chết, nhà họ Thẩm cũng không được yên ổn.
Còn Thẩm Sơ Vũ, Trác Du Hiên thấy Thẩm Sơ Vũ cực kì yêu thương đứa em gái này của mình.
Nếu Trác Du Hiên lấy mạng của Thẩm Quân Dao, Thẩm Sơ Vũ nhất định sẽ hận Trác Du Hiên hản cả đời.
Thẩm Sơ Vũ là người mà Trác Du Hiên yêu nhất trên đời này, vì vậy, hắn sẽ không để cho Thẩm Sơ Vũ phải hận hản, phải đau lòng vì một người không đáng.
Vả lại, Thẩm Quân Dao đối với Trác Du Hiên hắn, vẫn còn giá trị lợi dụng.
Trác Du Hiên vẫn cần đến Thẩm Quân Dao, đến một lúc nào đó, chắc chắn hẳn sẽ phải dùng đến người phụ nữ này.
Còn nữa, Trác Du Hiên vẫn có hứng thú với với cái thân thể rách nát của người phụ nữ này.
Trác Du Hiên hắn vẫn còn muốn dùng Thẩm Quân Dao làm công cụ để bản thân mình phát tiết.
Vì vậy, Trác Du Hiên sẽ không để cho Thẩm Quân Dao cô chết một cách dễ dàng như thế Thẩm Quân Dao rất muốn bật cười lớn, nhưng nước mắt nơi khoé mi của cô cứ rơi ra một cách không ngừng.
Thẩm Quân Dao cúi mặt xuống đất, cố gắng không để cho những người giúp việc kia nhìn thấy những giọt nước mắt của bản thân mình.
Trái tim của Thẩm Quân Dao đang cực kì đau, đau như có một thứ gì đó bóp nghẹt lại.
Đau đến mức khiến cho Thẩm Quân Dao cô hô hấp cũng khó khăn, không tài nào thở được.
Hốc mắt đỏ hoe bỗng nhiên cay xè, cô nên làm thế nào bây giờ? Trác Du Hiên vẫn xoay người lại, không thèm liếc mắt nhìn người con gái vừa mới tỉnh dậy đang rơi lệ ở phía sau mình.
Trác Du Hiên vẫn tiếp tục nói, vẻ mặt vẫn lạnh như băng.
Còn mấy người giúp việc kia đứng xếp thành một hàng, cúi đầu nghe thiếu gia dặn dò.
"Mấy người nghe cho kĩ lời tôi nói đây, tôi sẽ không nhắc lại lần thứ hai đâu."
"Từ nay, cấm tuyệt đối bất kì ai trong nhà gọi cô ta là thiếu phu nhân.
Nếu để tôi biết được, thì kẻ đó ngay lập tức cút khỏi đây cho tôi, và cũng đừng mong tìm được một công việc nào khác nữa"
"Thứ hai, từ bây giờ mấy người không cần phải làm việc nhà nữa.Có việc gì thì cứ quăng hết cho cô ta.Từ nay, Thẩm Quân Dao chính là một con chó để cho mấy người sai bảo.Các người chỉ việc chơi không, cuối tháng nhận lương, còn lại mọi việc cứ để cho cô ta làm tất cho tôi"
"Nếu cô ta dám không làm, thì câm dây thừng đánh thật mạnh cho tôi, không cần phải xin phép.Ngứa mắt cô ta cũng đánh, đánh cho cô ta còn nửa cái mạng thôi.Nếu cô ta bị bệnh không làm được, bắt cô ta phải ngồi dậy làm cho tôi, bệnh cũng phải làm việc."
"Tôi cho phép mấy người hành hạ cô ta thỏa thích, không cần phải xin phép.Thẩm Quân Dao chính là công cụ cho mấy người trút giận, càng làm cho cô ta đau, cuối tháng càng được nhiều tiền "
Lời nói phát ra từ miệng của Trác Du Hiên kia mang theo vẻ tàn nhẫn đến cực kỳ.
Trác Du Hiên có hàng ngàn hàng vạn cách để khiến cho Thẩm Quân Dao phải chịu đựng sự dày vò,đau đớn.
Trác Du Hiên muốn khiến cho Thẩm Quân Dao cô muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.
Trác Du Hiên hơi dừng lại một chút, sau đó hẳn nhìn đám người giúp việc đang xếp thành hàng kia, quát lớn.
"Nghe rõ hay chưa?"
"Dạ rõ rồi ạ"
Đám người kia ngay lập tức đồng thanh đáp lại.
Trác Du Hiên gật đầu, trên gương mặt lạnh lùng như băng của hắn hiện lên sự hài lòng rõ rệt.
"Rất tốt! Hãy nhớ kĩ, nếu cô ta không làm việc hoặc nếu ai dám giúp đỡ cô ta, thì tôi sẽ lấy mạng của kẻ đó cùng người thân của mấy người.Tôi chỉ nói một lần, không nói lại lần hai đâu!"
Trác Du Hiên, vẫn luôn tàn nhẫn như vậy! Thẩm Quân Dao đứng bên kia, khuôn mặt cúi xuống, nước mắt cứ thế rơi ra.
Hai cánh tay của Thẩm Quân Dao siết chặt lấy vạt áo, răng của cô cắn chặt đôi môi đỏ hồng của mình khiến cho nó rỉ ra một chút máu.
Mùi máu tanh xộc thẳng vào trong khoang miệng của Thẩm Quân Dao, mùi máu tanh nồng, khó chịu nhưng Thẩm Quân Dao vẫn cứ giữ im lặng, không hê có phản ứng trở lại.
Sau khi dặn dò đám người giúp việc xong, ngay lập tức Trác Du Hiên xoay lưng bỏ đi, không thèm liếc nhìn người con gái tên Thẩm Quân Dao đang đứng ở đó.
Trác Du Hiên đi thẳng một mạch đến công ty, còn ở nhà cứ mặc cho đám người giúp việc xử lý.
Còn về phía vị quản gia kia, Trác Du Hiên đã điều ông về Trác gia, tránh để ông ta làm lỡ chuyện tốt của hắn.
Trác Du Hiên biết ông thương người, nhưng Thẩm Quân Giao không xứng nhận được sự thương hại của vị quản gia kia.
Nhìn theo chiếc xe khuất dần, Trác Du Hiên đã đi đến công ty rồi.
Mấy người giúp việc liếc nhìn nhau, bọn họ không biết phải nên làm thế nào bây giờ? Dù sao đó cũng là nhị tiểu thư của Thẩm gia, nhưng lời của thiếu gia tuyệt đối không thể làm trái được.
Bọn họ đang không biết làm gì thì có một người phụ nữ thân hình khá mập mạp bước lên trên, khuôn mặt của người phụ nữ này dường như không phải là bình thường, mà là người cực kỳ là ghê gớm.
Cô ta tiến lên, đẩy Thẩm Quân Dao một cái, khiến cho cô ngã ra sàn nhà.
"Mày còn đứng đó làm gì? Không nghe những lời thiếu gia vừa mới nói sao? Bộ mày bị điếc à? Còn không mau đi làm việc đi con chó này, nghĩ mình là thiếu phu nhân thật đấy à?"
Giọng nói của người phụ nữ kia cực kì chanh chua, như là đang ra vẻ quyên uy.
Cô ta vốn là cái người ghê gớm nhất ở đây, khiến cho đám người giúp việc kia ai cũng phải cảm thấy Sợ cô ta.
Thẩm Quân Dao định chống hai tay mình đứng dậy, nhưng do thân thể của cô yếu ớt, chưa phục hồi hoàn toàn, nên không thể đứng dậy được mà khiến cô đau đớn ngã xuống sàn nhà.
Cũng phải thôi, Thẩm Quân Dao vừa mới tỉnh lại, chưa kịp nghỉ ngơi đã bị Trác Du Hiên dày vò cả một đêm thừa sống thiếu chết.
Còn bây giờ chưa được ăn gì vào bụng thì đã bị bắt đi làm việc rồi.
Thẩm Quân Dao nức nở thành tiếng khiến cho ai cũng cảm thấy xót xa.
Nữ giúp việc kia chẳng thèm quan tâm đến điều đó, cô ta xông đến, túm lấy cổ áo của Thẩm Quân Dao, tiện tay cho Thẩm Quân Dao một bạt tai, khiển bên má của Thẩm Quân Dao đỏ ửng, in đậm một vết đỏ ửng trên đó.
Hai bên má của Thẩm Quân Dao đau rát, nhưng cô yếu ớt không thể phản kháng lại được.
Nữ giúp việc kia lớn tiếng quát thẳng vào khuôn mặt trắng bệch kia của Thẩm Quân Dao, mặc cho Thẩm Quân Dao đang cực kì đau đớn, khó chịu.
"Mày ở đó giả bộ đáng thương cho ai coi chứ.Còn không mau đi làm việc đi.Đừng nghĩ mình là nhị tiểu thư cành vàng lá ngọc là tao đây sẽ sợ mày.Đừng có hòng.Mày còn dám không đứng dậy đi làm việc, có tin là tao dùng dây thừng đánh cho mày một trận không?"
Đám người giúp việc bên kia nhìn mà không khỏi cảm thấy xót xa cho Thẩm Quân Dao.
Nhưng bọn họ đâu có làm được gì? Bọn họ không muốn mất đi công việc kiếm miếng cơm của mình đâu.