Nói xong, Thẩm Quân Dao đứng dậy trở về, cô không muốn nghe Thẩm Sơ Vũ lẩm bẩm mấy lời này nữa.
Thẩm Sơ Vũ tức giận liên tục giậm chân xuống đất.
Thẩm Quân Dao, đợi đấy, tao sẽ cho mày biết tay! Thẩm Sơ Vũ nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm Quân Dao bỏ đi, cô ta tức giận giẫm chân vài cái rồi tức tối bỏ về.
Mà bây giờ cho dù cô ta có phát điên lên cũng không làm được gì, cho nên Thấm Sơ Vũ chỉ có thể im lặng chịu đựng cơn giận.
Thẩm Sơ Vũ xin thề với trời, nếu cô ta không dạy cho đứa em gái kia của mình một bài học thì cô ta không phải là Thẩm Sơ Vũ nữa.
Thẩm Quân Dao không biết làm thế nào mà mình có thể trở về đến nhà được.
Chỉ biết rằng, khi Thẩm Quân Dao trở về, cả người cô đã không còn một chút sức lực nào nữa, hai chân của cô mềm nhũn không thể cử động, khuôn mặt trắng bệch, toàn thân lạnh toát.
Cô vô lực ngồi xuống ghế, liên tục thở hổn hển.
Cả người của Thẩm Quân Dao như không còn một chút sức lực nào cả, trên trán của Thẩm Quân Dao đã lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh buốt, sống mũi của cô cay cay, toàn thân trở nên cứng đờ.
Cả người của Thẩm Quân Dao cứ như người mất hồn vậy, cô ngơ ngẩn một lúc lâu, không biết được xung quanh mình đang xảy ra những chuyện gì nữa.
Cả người của Thẩm Quân Dao liên tục run lên.
Những lời nói ở quán cà phê lúc nãy vẫn còn vang vắng bên tai của Thẩm Quân Dao cô.
Nghĩ đến đó, trong lòng của Thẩm Quân Dao, một nỗi bất an cùng lo lắng liên tục bao trùm ở trong lòng cô.
Trác Du Hiên sẽ bỏ rơi cô sao? Không.
Thẩm Quân Dao không muốn như vậy.
Cô yêu Trác Du Hiên, chỉ muốn một lòng ở bên cạnh hẳn ta mà không cần gì cả.
Vậy mà Trác Du Hiên vẫn muốn bỏ rơi cô ư? Toàn bộ những lời hứa năm xưa, chẳng lẽ Trác Du Hiên đã không còn nhớ đến chúng? Hắn ta tìm được tình yêu của đời mình, vì vậy mới không để tâm đến những lời hứa ấy.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Với hắn, những lời hứa ấy chỉ là gió thoảng bên tai hay sao? Trác Du Hiên có biết là vì những câu hứa hẹn kia của hắn, mà Thẩm Quân Dao đã hy sinh những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời mình để chờ đợi hắn không? Thẩm Quân Dao cứ ngồi đó, nỗi sợ hãi càng ngày càng dâng lên cao hơn, cả người của Thẩm Quân Dao lại càng run lên hơn.
Toàn thân của Thẩm Quân Dao ướt đẫm mồ hôi, mà lại toàn là mồ hôi lạnh, như vậy thì không tốt cho sức khỏe một chút nào cả.
Không biết từ lúc nào, Lục Ngạn đã đến ngay bên cạnh cô, Thẩm Quân Dao lại không nhận ra điều đó.
Nhìn thấy tâm trạng của Thẩm Quân Dao đã xuống dốc trầm trọng, không những thế gương mặt còn tái nhợt đi khiến cho Lục Ngạn cảm thấy vô cùng lo lắng.
Anh liên tục lay người cô để cho Thẩm Quân Dao tỉnh lại, miệng liên tục gọi.
"Thẩm Quân Dao, em làm sao thế? Em vừa mới đi đâu? Đã xảy ra chuyện gì, tại sao em lại trở thành như vậy?"
"Thẩm Quân Dao, em đừng có do tôi sợ nữa.
Em mau nói gì đi, đừng có im lặng như vậy được hay không?"
Một loạt các câu hỏi dồn dập đến từ Lục Ngạn, đi kèm với đó chính là sự lo lắng.
Anh thật sự rất lo lắng khi nhìn thấy Thẩm Quân Dao như vậy.
Thấy cô không ở nhà, Lục Ngạn cho rằng cô đã đi ra ngoài tản bộ cho khuây khoả.
Như vậy vừa tốt cho sức khỏe của Thẩm Quân Dao, vừa có lợi cho đứa bé mà cô đang mang trong bụng.
Nhưng khi ra ngoài, Lục Ngạn nhìn thấy Thẩm Quân Dao ở trong bộ dạng như vậy, anh khẳng định Thẩm Quân Dao đã gặp chuyện gì khủng khiếp lảm, cho nên tỉnh thần mới trở nên bất ổn đến như vậy.
Thẩm Quân Dao mãi vẫn không có phản ứng lại.
Cô cứ im lặng ngồi đó, cả người cứ liên tục run lên, mồ hôi ra ngày một nhiều hơn.
Qua một lớp áo nhưng Lục Ngạn có thể cảm nhận được sự lạnh toát trên người của Thẩm Quân Dao, lạnh như một xác chết vậy đấy.
Nếu không có những hơi thở yếu ớt run rẩy kia thì Lục Ngạn còn tưởng rằng Thẩm Quân Dao vì quá buồn bã mà không thiết sống nữa.
Lục Ngạn vẫn liên tục gọi tên, âm thanh vô cùng lo lắng.
Anh sợ Thẩm Quân Dao xảy ra chuyện gì.
Cũng may cuối cùng Thẩm Quân Dao cũng đã có phản ứng trở lại, nếu không Lục Ngạn chắc chắn sẽ đưa cô đến bệnh viện mất thôi.
Thấy Thẩm Quân Dao vô hồn nhìn mình, Lục Ngạn liên tiếp đặt những câu hỏi.
"Thẩm Quân Dao, vừa rồi em đã đi đâu?"
"Em rốt cuộc đã gặp chuyện gì, sao trông em lại sợ hãi như vậy"
"Em có biết là tôi lo cho em như thế nào không hả?"
Thẩm Quân Dao ngay lập tức oà khóc, tiếng khóc của người con gái thê lương, đau đớn đến xé lòng.
Cô phải trả lời những câu hỏi của Lục Ngạn ra sao đây? Chẳng lẽ cô lại nói Thẩm Sơ Vũ, chị gái của cô cũng chính là người phụ nữ mà chồng cô yêu tìm đến cô, bắt cô phải ly hôn với chồng mình? Cô không muốn ly hôn! Thẩm Quân Dao không muốn rời xa Trác Du Hiên một chút nào cải Cô yêu hắn như vậy, chẳng lẽ hắn vẫn không thương tình cho cô hay sao? Lục Ngạn thấy Thẩm Quân Dao khóc lớn như vậy, nhất thời anh luống cuống không biết làm gì, chỉ có thể ôm lấy Thẩm Quân Dao nhẹ nhàng vỗ về cô.
Lục Ngạn khẽ xoa đầu của người con gái đang khóc nức nở ở trong lòng mình, dịu dàng an ủi cô.
"Không sao! Không sao nữa! Nếu em không muốn trả lời cũng không sao cải! Tôi sẽ không ép em!"
"Em buồn thì cứ khóc đi, khóc cho không còn cảm thấy buồn nữa.
Nhưng khi khóc xong, em vẫn phải sống thật tốt, đừng quên em còn đứa trẻ đang ở trong bụng của mình nữa"
Thẩm Quân Dao cứ thế ở trong lòng của Lục Ngạn mà khóc nấc lên dữ dội.
Còn Lục Ngạn, anh cứ im lặng để cho cô khóc.
Khóc ra rồi sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.
Anh khẽ ab ủi cô, để Thẩm Quân Dao có thể cảm thấy yên tâm hơn, không để cô sợ hãi như lúc vừa nãy nữa.
Thẩm Quân Dao không biết đã khóc cho đến bao giờ, cô mệt mỏi quá mà ngủ thiếp đi.
Lục Ngạn đặt cô nằm trên giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô rồi nhanh chóng ra ngoài, để cho Thẩm Quân Dao nghỉ ngơi ở trong này.
Ra ngoài, Lục Ngạn thở dài một hơi.
Anh thật sự muốn biết Thẩm Quân Dao vừa mới gặp phải chuyện gì mà cô lại trở nên sợ hãi như vậy nữa.
Sự tò mò gần như đang xâm chiếm tâm lý anh, không những thể, cơn đau đớn khi nhìn thấy người con gái ấy khóc đang dày xéo trái tim anh ra thành trăm mảnh.
Lục Ngạn tuy rất muốn biết, nhưng anh lại không muốn bắt ép Thẩm Quân Dao nói ra.
Anh sợ cô sẽ vì quá sợ hãi mà ảnh hưởng đến sức khỏe của bản thân mình mất.
Như vậy Lục Ngạn sẽ càng cảm thấy lo lắng hơn nữa.
Đến khi Thẩm Quân Dao tỉnh lại, lúc này cũng đã là nửa đêm, có lẽ Lục Ngạn cũng đã trở về bệnh viện rồi.
Cô thở dài, chân đất bước xuống giường, mệt mỏi đi ra cửa sổ.
Cánh cửa mở ra, Thẩm Quân Dao cứ im lặng nhìn ngắm bầu trời đêm ngoài kia.
Trên bầu trời đêm ấy, những ánh sao điểm xuyến trên trời tạo thành những chùm ánh sáng vô cùng đẹp mắt.
Thẩm Quân Dao bỗng nhiên ước, cô ước mình được làm một vì sao giữa muôn vàn vì sao trên bầu trời kia, được tự do, được khát khao mà không cần phải để ý đến những suy nghĩ của mọi người xung quanh mình nữa.
Nhưng ước muốn đó của cô quá xa vời, không thể trở thành hiện thực.
Không gian im lặng bỗng nhiên bị phá vỡ bởi tiếng đạp cửa vô cùng mạnh, Trác Du Hiên hùng hổ chạy vào, hẳn túm lấy cánh tay kia của Thẩm Quân Dao.
"Thẩm Quân Dao, sao cô lại dám chạy đi tìm Sơ Vũ hả? Đã thế lại còn dám kêu cô ấy rời xa tôi nữa. Thẩm Quân Dao, cô ăn gan hùm à mà dám lặp lại chuyện này hả?"