Mục lục
Gả Vào Hào Môn Thẩm Quân Giao - Trác Du Hiên (Truyện full tác giả: Hương Ly)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Thẩm Quân Dao khó hiểu, Trác Du Hiên lên tiếng hỏi Thẩm Quân Dao.

"Thẩm Quân Dao, cô có nhìn thấy bát cơm mà con chó Poodle, thú cưng của tôi vừa mới ăn xong không?"

Thẩm Quân Dao khó hiểu quay đầu lại nhìn Trác Du Hiên, trên gương mặt đầy vẻ khó hiểu.

Tuy Thẩm Quân Dao không biết là Trác Du Hiên đang muốn làm gì hay là đang muốn nói là, nhưng Thẩm Quân Dao vẫn gật đầu, sự khó hiểu không một ai giải đáp được.

Trác Du Hiên lại tiếp tục nói chuyện với Thẩm Quân Dao, giọng nói của Trác Du Hiên hẳn mang theo sự lạnh lùng như thường lệ.

"Chẳng phải là cô nói cả ngày nay cô chưa ăn gì sao?"

"Dạ phải!"

Thẩm Quân Dao khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu, giọng nói nhỏ nhẹ đáp lại câu hỏi của Trác Du Hiên.

"Đó, cơm thừa của thú cưng của tôi chính là bữa tối của cô đấy! Mau lại đấy ăn đi!"

Lời nói của Trác Du Hiên vừa dứt, hai mắt của Thẩm Quân Dao trợn tròn nhìn thẳng vào Trác Du Hiên, như là không tin vào những gì mà Trác Du Hiên vừa nói với cô.

Thẩm Quân Dao máy móc quay đầu lại, hai mắt Thẩm Quân Dao mở to ra nhìn chăm chăm Trác Du Hiên.

Thẩm Quân Dao hoàn toàn ngỡ ngàng trước những gì mình vừa nghe thấy.

Thẩm Quân Dao không ngờ rằng Trác Du Hiên lại có thể nói ra những lời như thế.


Thẩm Quân Dao hoàn toàn không thể tin nổi, cô phải lên tiếng hỏi lại Trác Du Hiên.

Giọng nói của Thẩm Quân Dao hoàn toàn cứng đờ, cả người không thể cử động được, khoé môi của Thẩm Quân Dao mấp máy mãi mới có thể nói thành tiếng.

"Anh vừa nói cái gì cơ? Em không hiểu?"

Khó khăn lắm Thẩm Quân Dao mới có thể ra câu đó.

Cổ họng đã đau rát đến nỗi nói cũng khó khăn, hốc mắt của Thẩm Quân Dao đã đỏ hoe lúc nào không hay biết.

Hai bàn tay của Thẩm Quân Dao nắm chặt vào vạt áo trước bụng mình.

Cả thân thể của Thẩm Quân Dao bất giác run rẩy lên từng đợt.

Làm ơn! Ai đó hãy nói với cô, là cô vừa mới nghe nhầm đi! Ai đó hãy nói với cô, đây không phải là sự thật, chỉ là đang mơ ngủ mà thôi! Trác Du Hiên nhất định sẽ không làm như vậy, Trác Du Hiên sẽ không đối xử với cô như vậy đâu đúng không? Ai đó hãy nói cho cô biết đi Trong lòng của Thẩm Quân Dao lúc này đang cực kì hoảng loạn.

Thẩm Quân Dao đang không ngừng hy vọng, những lời nói phát ra từ miệng của Trác Du Hiên kia chỉ là cô nghe nhầm thôi.

Thẩm Quân Dao không ngừng an ủi bản thân mình, Trác Du Hiên tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!

Nụ cười trên môi của Trác Du Hiên đã vụt tắt lúc nào không hay biết.

Thay vào đó chính là khuôn mặt lạnh lùng thường thấy.

Hai mắt của Trác Du Hiên không biết từ lúc nào đã hẳn lên những tia máu.

Dường như Trác Du Hiên hắn đang rất là tức giận.

"Tôi nói gì cô không nghe rõ hay sao? Không hiểu thật hay là cố tình không hiểu hả Thẩm Quân Dao, cô nói đi?"

Trác Du Hiên nhìn gương mặt trắng bệch đã cứng đờ kia của Thẩm Quân Dao.

Lời nói phát ra lạnh lùng nhưng lại kèm theo sự tức giận đến không ngừng.



"Cô không nghe rõ, vậy được, để tôi nhắc lại cho cô nghe"

"Thẩm Quân Dao, chẳng phải cô nói cả ngày nay cô chưa ăn gì hay sao? Chắc hôm nay nhị tiểu thư của Thẩm gia làm việc chắc vất vả lắm nhỉ? Vậy thì cơm thừa của thú cưng của tôi chính là thức ăn dành cho loại đàn bà độc ác như cô đấy, Thẩm Quân Dao"

"Với cả, từ nay về sau, sau khi chó của tôi ăn xong, cô mới được phép ăn cơm.

Mà cơm cô ăn buộc phải là cơm thừa mà con chó này ăn còn sót lại.

Nếu không chấp nhận thì nhịn, chứ Trác gia tôi không có tiền mà nuôi một cái loại súc vật, một con ở như Thẩm Quân Dao cô đâu"

Những lời lạnh lùng mang theo vẻ tàn nhẫn phát ra từ miệng của Trác Du Hiên.

Không biết từ lúc nào, Trác Du Hiên đã ôm con chó Poodle kia lên, khẽ đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó.

Không thể ngờ rằng, những lời nói tàn độc như vậy lại có thể phát ra từ miệng của Trác Du Hiên, một người làm mưa làm gió trên thương trường, được bao nhiêu người kính trọng, nể phục.

Thẩm Quân Dao không khỏi bàng hoàng.

Hai mắt của Thẩm Quân Dao trợn to nhìn Trác Du Hiên.

Từ khoé mi của cô đã bất giác rơi ra một giọt nước mắt.

Những lời nói kia của Trác Du Hiên cứ như hàng vạn lưỡi dao đâm thẳng vào tim cô,khiến cho trái tim của Thẩm Quân Dao một lần nữa vỡ vụn.

Chưa đợi Thẩm Quân Dao phản ứng trở lại, Trác Du Hiên lại tiếp tục lên tiếng.

Ánh mắt của Trác Du Hiên hẳn vẫn dừng lại ở trên người con chó Poodle đang nằm ở trên tay của mình.

"Hơn nữa, có một việc tôi phải nói với cô đấy Thẩm Quân Dao.

Hằng ngày, chó của tôi đều được cho ăn một lượng thức ăn như nhau.

Nếu nó ăn thừa, cô mới được ăn.

Nếu có hôm nào chó của tôi ăn hết cơm rồi, thì rất tiếc, tôi phải nói với cô rằng, hôm đấy cô lại phải nhịn đói rồi.

Còn nữa, nếu không có cơm ăn, cô tuyệt đối không được đụng tới cơm ở trong nồi!"

"Chó thì phải ăn nhiều dành cho chó, không được phép ăn vụng đồ ăn của người.

Một khi được sự cho phép mới được ăn, nếu không thì tôi sẽ bẻ gãy cánh tay nào dám đụng vào chiếc nồi đựng cơm kia"

Trác Du Hiên sau khi thả con chó xuống, để cho nó chạy về chuồng của mình, Trác Du Hiên mới đứng dậy, tiến lại gần chỗ của Thẩm Quân Dao đang đứng ở đó.

Cánh tay của Trác Du Hiên dừng lại trên gương mặt trắng bệch kia của Thẩm Quân Dao.

Hắn nâng khuôn mặt của cô lên, nhìn chằm chäm khuôn mặt xinh xắn ấy.

"Thẩm Quân Dao, đây là lần đầu tiên cũng như là lần cuối cùng tôi nhắc nhở cô.

Đã là một con chó thì phải biết ngoan ngoãn nghe lời của chủ nhân, nếu muốn bản chất mình được sống yên ổn ở trong cái nhà này.

Nói cho cô biết, Thẩm Quân Dao, cô đừng nghĩ bản thân mình vẫn đang là vợ của tôi thì cô muốn làm gì thì làm.

Hôn nhân của chúng ta cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi!"

"Thẩm Quân Dao, cô cũng đừng có mơ tưởng rằng bản thân mình thực sự là Trác thiếu phu nhân đấy.

Tôi nói cho cô biết, vị trí này chỉ thuộc duy nhất về một người con gái tên là Thẩm Sơ Vũ, chứ không phải là Thẩm Quân Dao cô.



Đổi với tôi, Thẩm Quân Dao cô không bảng một con chó.

Thẩm Quân Dao cô cũng chỉ là một công cụ để cho tôi phát tiết mà thôi!"

Trác Du Hiên ghé sát vào tai của Thẩm Quân Dao, tàn nhẫn nói ra những lời nói đó.

Giọng điệu của Trác Du Hiên mang theo sự cảnh cáo, hản không muốn Thẩm Quân Dao mơ tưởng đến bất cứ điều gì liên quan đến hắn.

Cho dù Thẩm Quân Dao cô không muốn nghe, nhưng Trác Du Hiên cũng bắt Thẩm Quân Dao cô phải nghe rõ hết những lời mà hắn nói ra, không được bỏ sót một chữ nào cả.

Cả người của Thẩm Quân Dao cứng đờ, muốn cử động cũng thật là khó khăn.

Cả người của Thẩm Quân Dao cứ như bị ai đó rút cạn hết sức lực vậy.

Thật đau đớn! Thật tàn nhẫn! Những lời mà Trác Du Hiên nói, Thẩm Quân Dao hoàn toàn nghe rõ.

Chỉ là Thẩm Quân Dao không thể ngờ rằng, Trác Du Hiên lại có thể nói ra những lời nói hết sức tàn nhẫn đó.

Thẩm Quân Dao không thể tin được, đây chính là Trác Du Hiên mà cô biết sao? Trác Du Hiên mà Thẩm Quân Dao cô biết hoàn toàn không phải là người như vậy? Không giống người đang đứng ở trước mặt cô một chút nào cả.

Trác Du Hiên mà cô biết sẽ không bao giờ nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.

Chỉ là, sự thật vẫn mãi mãi là sự thật.

Những lời mà Trác Du Hiên nói ra khiến cho lòng của Thẩm Quân Dao nứt ra từng mảnh.

Trái tim cô cứ như bị ai đó bóp nghẹt lại vậy, đau, thật sự là rất đau.

Trác Du Hiên lại một lần nữa làm tổn thương Thẩm Quân Dao.

Nhưng Trác Du Hiên hắn đâu hề quan tâm gì đến điều đó.

Thứ mà Trác Du Hiên hắn muốn nhìn thấy chính là cái bộ dạng đau khổ này của Thẩm Quân Dao.

Thẩm Quân Dao biết rằng, Trác Du Hiên đang cảnh cáo cô, không được phép mơ tưởng đến vị trí Trác thiếu phu nhân kia, cái vị trí không bao giờ thuộc về Thẩm Quân Dao cô.

Chủ nhân của vị trí này là chị gái song sinh của cô, Thẩm Sơ Vũ.

Nhưng Trác Du Hiên lại không hề biết rằng, cái vị trí Trác thiếu phu nhân này, Thẩm Quân Dao không hề muốn có.

Bởi vì Thẩm Quân Dao biết, Trác Du Hiên không hề yêu cô, mà người Trác Du Hiên yêu tên là Thẩm Sơ Vũ, chị gái của cô.

Thẩm Quân Dao yêu Trác Du Hiên, nhưng cô không muốn ép buộc hắn ở bên cạnh của mình.

Thẩm Quân Dao chỉ hy vọng cả đời này Trác Du Hiên sẽ được sống hạnh phúc mà thôi.

Nhưng Trác Du Hiên lại không hề hiểu, hắn cứ một mực cho rằng chỉ tại Thẩm Quân Dao mà người con gái hắn yêu nhất phải rời xa hắn.

Trác Du Hiên khẳng định là như vậy, nhưng lại không hề rõ sự thật ở sâu bên trong đó.

Điều khiến cho Thẩm Quân Dao đau khổ hơn đó chính là, Trác Du Hiên không hê coi cô như là một người vợ của mình.


Trác Du Hiên coi cô không bằng một con chó, ép Thẩm Quân Dao phải ăn cơm thừa của thú cưng kia của Trác Du Hiên.


Còn gì đau khổ hơn khi bị người mình yêu nhất đối xử với mình một cách thậm tệ như vậy chứ? Hơn nữa, Trác Du Hiên cho phép người giúp việc trong nhà coi Thẩm Quân Dao cô cứ như là một con thú cưng, một tay sai giúp việc của bọn họ mà sai bảo, không hề để ý đến những cảm nhận của Thẩm Quân Dao cô.


Nhưng biết làm sao được, cho dù Thẩm Quân Dao có một mực giải thích như thế nào, Trác Du Hiên hẳn vẫn không hề tin tưởng.


Thẩm Quân Dao cũng chỉ biết cắn răng mà chịu đựng, chỉ vì muốn ở bên cạnh Trác Du Hiên mà thôi! "Thẩm Quân Dao, chẳng phải là cô nói cả ngày chưa ăn gì nên đói sao, còn không mau đến đó ăn đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK