Hắn như nghe thấy sét đánh ngang tai mình vậy, Thẩm Sơ Vũ thật sự không nhớ ra chuyện gì hay sao? Thẩm Sơ Vũ ngờ vực lấy sợi dây chuyền mình đeo ra.
"Anh nói cái này hả? Nhưng nó không phải của tôi"
Trác Du Hiên thoáng chốc sững sờ, Thẩm Sơ Vũ nói cái gì thế? Cái gì mà không phải của mình? Không phải năm xưa Trác Du Hiên đã đem tặng cho Thẩm Sơ Vũ sợi dây chuyền đó hay sao? Lẽ nào Thẩm Sơ Vũ đã quên rồi? Trác Du Hiên cố gắng trấn tĩnh bản thân của mình, ánh mắt hắn hơi trầm ngâm nhìn về phía Thẩm Sơ Vũ.
"Em nói gì thế? Rõ ràng là em..."
Thẩm Sơ Vũ đột nhiên bật cười nhìn về phía của Trác Du Hiên.
"Hóa ra vì sợi dây chuyền này nên anh mới yêu tôi! Bây giờ tôi mới hiểu ra tại sao Thẩm Quân Dao lại yêu anh đến như thế.
Hóa ra là vì trước đây hai người đã từng gặp nhau.
Trác Du Hiên, sợi dây chuyền này là tôi lấy từ chỗ của Thẩm Quân Dao chứ nó không phải là của tôi"
Năm hai người mười tám tuổi, Thẩm Sơ Vũ nhìn thấy Thẩm Quân Dao nâng niu món đồ này như bảo vật.
Mà lúc đó Thẩm Sơ Vũ ghét Thẩm Quân Dao đến mức độ nào thì có trời mới biết được.
Cho nên lúc ấy cô đã làm ầm ĩ lên, nhất định phải lấy cho được sợi dây chuyền trong tay của Thẩm Quân Dao, món đồ mà cô gái ấy xem như là bảo vật ấy.
Lúc đó, Thẩm phu nhân còn tưởng Thẩm Sơ Vũ là con gái của mình, cho nên chỉ là con gái thích bà ta sẽ lấy cho bằng được.
Bà ta đến chỗ của Thẩm Quân Dao, trợn to mắt nhìn đứa con gái bé nhỏ ấy, ngang nhiên giật lấy sợi dây chuyền đó của Thẩm Quân Dao.
Khi ấy, Thẩm Quân Dao đã khóc rất nhiều, thế nhưng Thẩm phu nhân lại đánh cô, khiến cho người con gái ấy ấm ức đến nỗi không chịu được.
Thẩm Sơ Vũ từ từ kể lại mọi chuyện cho Trác Du Hiên nghe! Cô cũng thật không ngờ vì sợi dây chuyền ấy mà gây ra hiểu lầm cho Trác Du Hiên như vậy! Đầu tiên cô cũng thấy nghi hoặc, một người đàn ông như Trác Du Hiên giàu sang quyền quý như Trác Du Hiên lại có thế nhìn trúng cô, hóa ra vào ngày sinh nhật của hắn, Thẩm Sơ Vũ đã đeo sợi dây chuyền này rồi vô tình để người đàn ông này bắt gặp, cho nên mới sinh ra hiểu lầm nghiêm trọng đến như thế.
Trác Du Hiên nghe Thẩm Sơ Vũ tường thuật lại mọi chuyện, hắn sốc đến nỗi cả người lảo đảo, suýt chút nữa ngã về phía sau, miệng của người đàn ông cứ liên tục lẩm bẩm một câu.
"Không thể nào! Chuyện này không thể nào được!"
Vậy hóa ra người con gái năm xưa mà Trác Du Hiên ngày nhớ đêm mong không phải là Thẩm Sơ Vũ mà chính là Thẩm Quân Dao hay sao? Nếu thật sự là như thế, vậy thì hắn phải làm sao đây? Hắn đã hủy hoại cuộc đời của cô gái đáng thương ấy rồi, giờ hắn muốn xin sự tha thứ của Thẩm Quân Dao còn khó hơn cả lên trời nữa.
Mọi chuyện xảy ra khi Trác Du Hiên mới mười sáu tuổi! Lúc đó hẳn chỉ là một thắng nhóc con vắt mũi chưa sạch, đã thế còn nhút nhát cực kỳ, hoàn toàn khác xưa với một Trác Du Hiên như bây giờ.
Hôm ấy, khi trên đường đi học về, Trác Du Hiên bị một đám côn đồ chặn giữa đường, hắn bị bọn chúng đánh tới tấp một trận khiến cho người đầy thương tích.
Tưởng rằng chưa bị đám người kia đánh chết, thế nhưng đúng lúc ấy có một giọng nói vang lên.
Trác Du Hiên chỉ mơ hồ nhìn thấy hình bóng của người con gái ấy, có ăn mặc rất đơn giản, không cầu kì hoa mĩ như những người phụ nữ khác.
Đôi mắt long lanh của người con gái đầy quan tâm, từ trước đến nay chưa từng có một ai quan tâm hắn như thế cả.
Cô ấy đỡ hắn dậy, hỏi han hẳn có làm sao hay không? Sau khi băng bó, cô gái ấy còn cho hắn ăn khi hắn đang đói bụng.
Từ trước tới nay chưa một ai từng đối xử tốt với hắn như thế cả.
Lúc ấy, hắn rất hiền lành chứ không trở nên tàn bạo như bây giờ Hồi nhỏ, Trác Du Hiên thường xuyên bị bạn bè bắt nạt, còn cha mẹ thì bỏ mặc hắn một mình khiến hắn rất cô đơn.
Cũng may là có cô bé ấy ở bên cạnh hắn.
Lúc ấy, hắn còn hứa rằng, nhất định sẽ làm cho cô bé ấy sống một cuộc sống hạnh phúc.
Nụ cười ngọt ngào ấy của cô gái năm xưa khiến trái tim của hắn rung rinh, bây giờ nghĩ lại Trác Du Hiên cũng thấy thật vui vẻ Nhưng biến cố xảy rat Cha mẹ bỗng dưng ép Trác Du Hiên đi du học, không để cho hắn ở trong nước nữa.
Không thể nào cãi lại lời cha mẹ, Trác Du Hiên cũng chỉ đành chấp thuận.
Trước ngày bay, hắn đến tìm cô bé kia nói cho cô biết.
Lúc ấy cô đã khóc rất nhiều! Trác Du Hiên chỉ có thế xoa đầu cô, đặt vào trong tay của cô bé ấy một sợi dây chuyền nhỏ, đây chính là món quà mà hẳn dùng chính sức lao động của mình mà làm ra.
"Cô bé, em hãy đợi anh, đợi anh trở về! Một thời gian ngắn thôi, khi anh về nhất định sẽ cưới em làm vợ nhé! Giữ lấy sợi dây chuyền này, nhất định anh sẽ trở lại tìm em"
Năm năm trôi qua, Trác Du Hiên trở về nước với một con người hoàn toàn mới.
Hắn trở nên tàn độc, lạnh lùng và lãnh khốc hơn bao giờ hết, nhưng trong lòng của hắn vẫn còn hình bóng của cô gái nhỏ năm xưa.
Ở nước ngoài năm năm, môi trường khắc nghiệt bên đó đã tạo ra một Trác Du Hiên hoàn toàn khác.
Không còn là cậu bé ngu ngơ bị bạn bè bắt nạt nữa, giờ đây hản trở về với chức vị chủ tịch của một tập đoàn lớn, hẳn từ từ trả đũa những kẻ đã từng bắt nạt hẳn.
Những năm hẳn ở nước ngoài, cũng có một vài người phụ nữ ở bên cạnh hẳn.
Không phải là hắn đã quên đi cô gái nhỏ khi xưa, mà là hắn đã quá nhớ người con gái đó, nhớ đến phát điên.
Cho nên hắn tìm những người phụ nữ kia để giải toả nỗi nhớ của mình.
Vào ngày sinh nhật khi hắn trở về nước, hắn vô tình bắt gặp một người con gái đeo sợi dây chuyền ấy.
Cho người thăm dò mới biết đó là Thẩm Sơ Vũ Tưởng cô gái ấy là cô bé năm xưa, nhưng thật không ngờ hắn đã nhầm.
Khóe miệng của Trác Du Hiên liên tục phát ra những âm thanh đầy đau đớn.
"Nhầm rồi! Nhầm hết rồi!"
Thì ra người vợ không bao giờ được hắn để vào mắt, người vợ hắn coi thường không khác gì một con chó kia mới chính là người mà hắn yêu bao nhiêu lâu nay.
Bây giờ, Trác Du Hiên đang đau đớn biết chừng nào, ngay cả trời cũng không biết được.
Cả người của Trác Du Hiên lảo đảo ngã xuống, trái tim trong lông ngực cứ như bị ai đó bóp nghẹt lại.
Chưa bao giờ Trác Du Hiên lại đau đớn như thế này cả.
Chết tiệt thật! Tại sao hốc mắt của hẳn đột nhiên lại cay xè như thể này? Thẩm Quân Dao, thật sự là em hay sao? Thảo nào khi nhìn vào ánh mắt của em, anh lại thấy quen thuộc đến như thế, hóa ra thật sự chính là em.
Thế nhưng anh đã làm gì em thế này? Chẳng những không cho em được một cuộc sống hạnh phúc, đã thế chính tay của anh đã hủy hoại cả cuộc đời của em như vậy.
Đau đớn, dằn vặt từng chút ăn mòn hắn! Bộ dạng khổ sở này của Trác Du Hiên không khỏi khiến cho Thẩm Sơ Vũ hơi buồn lòng! Vào những năm cuộc đời của hắn đen tối nhất, Thẩm Quân Dao như một tia sáng thắp lên hy vọng cho hắn, chiếu rọi cả cuộc đời hắn.
Vậy mà chính tay của Trác Du Hiên đã dập tắt đi chính thứ hạnh phúc mà hắn luôn khát khao ấy.
Không những thế, hắn còn làm ra những chuyện vô cùng tàn độc, đã đánh đập cô gái ấy thì thôi, đã thế hắn còn để cho người khác cường bạo cô, hại chết hai đứa con của cô.
Nghĩ lại, Trác Du Hiên hận không thể đánh cho bản thân mình tỉnh táo.
Cô gái nhỏ của hắn, chính tay hắn đã hủy hoại cô rồi.
Nhìn bộ dạng sống dở chết dở bị từng cơn đau dẫn vặt kia của Trác Du Hiên, Thẩm Sơ Vũ không chịu được mà mắng cho hắn một trận.
"Trác Du Hiên, bây giờ anh đau khổ có ích gì! Tôi biết trong lòng anh đã yêu Thẩm Quân Dao, ngay cả khi chưa biết sự thật này! Tôi nhìn ra được tình cảm mà anh dành cho Thẩm Quân Dao, anh đã để một vị trí trong tim mình cho cô gái đó.Cho nên bây giờ, anh hãy làm việc mà mình nên làm đi!"