Thẩm Sơ Vũ từ từ kể lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra cho ba người kia nghe, cô đã hối hận vì những chuyện trước đây mà mình gây ra lắm rồi, cô đền tội còn không hết, vậy mà ba người bọn họ lại càng gây thêm tội là sao?
Hai vợ chồng nhà họ Thẩm chỉ biết cúi mặt, Thẩm Quân Dao lại chấp nhận bảo vệ Thẩm Sơ Vũ ngay khi người phụ nữ này đã làm ra bao nhiêu chuyện đối với cô mà không hề một lời trách móc.
Nếu như Thẩm Quân Dao hận bọn họ, có lẽ bọn họ cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng Thẩm Quân Dao lại không hề hận ai cả.
Thẩm Sơ Vũ mắng cho ba người kia một trận, vì mới làm phẫu thuật, lại không nghỉ ngơi đủ nên cô quá mệt mỏi mà ngất đi.
Cũng may là Thẩm Sơ Vũ cũng không gặp chuyện gì nghiêm trọng.
Khi cô gái ấy tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong phòng bệnh, ba người kia xúm lại hỏi han cô.
"Sơ Vũ, con thấy sao rồi? Có không ổn ở chỗ nào không?"
Thẩm phu nhân nhanh chóng hỏi han cô ta.
Tuy đã biết Thẩm Sơ Vũ không phải là con gái của mình, nhưng dù sao bà ta cũng đã yêu thương đứa trẻ này hơn hai mươi năm trời, làm sao nói dứt là dứt được.
Bây giờ bà ta chỉ hận bản thân mình, bà ta hận mình bị đố kỵ che mờ đi lý trí, để rồi cuối cùng chính con gái của bà ta rơi vào tình trạng ngày hôm nay.
Thẩm phu nhân cũng không tỏ ra ghét đứa con gái nuôi của mình nữa, bây giờ bà ta chỉ muốn bù đắp hết những lỗi lầm mà bà ta đã gây ra cho đứa con gái đáng thương kia của mình mà thôi.
Có lẽ Thẩm Quân Dao sẽ không tha thứ cho bà ta đâu, nhưng bà ta là một người mẹ, không thể trơ mắt nhìn con gái của mình như thế được.
"Chẳng phải con không phải là con gái của hai người hay sao? Sao hai người không tỏ ra một chút ghét bỏ nào với con vậy? “ Thẩm Sơ Vũ tựa lưng lên giường bệnh, ánh mắt hơi mơ màng nhìn ba người ở trước mặt mình, bất giác hỏi câu này.
Không phải hai người bọn họ không thích Thẩm Quân Dao vì lý do cô ấy không phải là con ruột của nhà họ Thẩm hay sao? Bây giờ biết được sự thật rồi đáng lẽ hai người này phải tỏ ra ghét cô y như cách mà họ đổi với con gái ruột của mình chứ.
Lời nói này khiến hai öng bà già kia không khỏi bất ngờ, nhất là Thẩm phu nhân kia.
Làm sao mà Thẩm Sơ Vũ lại biết được chuyện này? Không phải vừa mới tỉnh lại hay sao? Thẩm phu nhân lắp bắp hỏi đứa con gái đang nằm trên giường bệnh kia.
"Làm sao...Làm sao con biết chuyện này?"
Thẩm Sơ Vũ đột nhiên bật cười nhìn về phía của ba người kia.
"Chuyện này con vốn đã biết được từ khi mình mười bảy tuổi rồi.Nói cách khác con chính là người đầu tiên biết được chuyện này.Khi thấy mọi người nói con với hai người không có nét giống nhau, con đã bắt đầu nghi ngờ rồi, nên đã lén đem tóc của hai người đi xét nghiệm ADN, và vô tình biết được"
Năm xưa, Thẩm Sơ Vũ vì sợ tối mà chạy sang phòng của bố mẹ, vô tình nghe được chuyện này.
Ban đầu cô cứ ngỡ Thẩm Quân Dao không phải là con ruột của nhà họ Thẩm, không phải là con ruột của ba mẹ, phải nói rằng lúc đó cô hả hê lắm, bởi vì kẻ mình ghét nhất hóa ra chỉ là cái thứ thấp hèn mà thôi.
Nhưng khi nghe những lời đàm tiếu kia của người ngoài, Thẩm Sơ Vũ không khỏi nghi ngờ.
Rõ ràng cô mới là con ruột của cha mẹ, vậy tại sao lại không giống nhau? Còn thua cả một đứa nhóc như Thẩm Quân Dao, là người ngoài mà còn giống cha mẹ mình hơn.
Lúc đó, Thẩm Sơ Vũ mới có mười bảy tuổi, chính ở độ tuổi ấy mới khiến con người ta hay suy nghĩ lung tung.
Không thể chịu được những lời đàm tiếu sau lưng mình kia, Thẩm Sơ Vũ mới quyết định đi xét nghiệm ADN, sau đó mang tờ giấy xét nghiệm ấy đập vào mắt những người kia.
Nhưng thật không ngờ từ đó có mới phát hiện ra chính mình mới không phải là con ruột của cha mẹ.
Từ đó Thẩm Sơ Vũ càng ghét cay ghét đắng đứa nhóc tên Thẩm Quân Dao ấy luôn luôn tìm cách đuổi cô bé đó ra khỏi đây.
Ba mẹ là của cô, gia đình là của cô, Thẩm Quân Dao không được phép cướp những thứ đó của cô ta.
Chính vì như thế, Thẩm Quân Dao thích gì, Thấm Sơ Vũ cũng nhất định phải giành cho bằng được.
"Sơ Vũ, con..."
Thẩm phu nhân thật sự quá sốc khi nghe Thẩm Sơ Vũ kể lại mọi chuyện.
Thật không ngờ rằng Sơ Vũ, con bé này đã biết mọi chuyện sớm đến thế.
Trịnh Liên nhất thời nghẹn họng, bà ta không biết phải nói gì.
Bà ta không trách Thẩm Sơ Vũ, nhưng bà ta chỉ giận cô không nói ra chuyện này cho bà ta biết.
Nhưng lỗi lầm trong chuyện này đều là do một tay bà ta gây ra, không thể đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu của Thẩm Sơ Vũ được.
Thẩm Sơ Vũ nhìn hai người đang cúi mặt xuống đất kia, cô cũng chỉ cười khẩy một cái rồi liếc mắt sang sắc mặt khó coi kia của Trác Du Hiên.
"Trác Du Hiên, tôi thật sự không hề yêu anh, tôi tiếp cận anh thực chất chỉ là vì tiền tài, địa vị và vì anh là người đàn ông mà Thẩm Quân Dao yêu mà thôi.Nhưng tôi thật sự không hiểu vì sao anh lại yêu tôi đến mức độ như thế này mà không phải là Thẩm Quân Dao.Thẩm Quân Dao thật sự rất yêu anh đấy!"
"Em thật sự không nhớ vì sao anh yêu em thật sao? Anh biết em không có tình cảm gì với anh, nhưng anh vẫn muốn thực hiện lời hứa năm xưa của hai chúng ta, anh đã hứa sẽ yêu thương em, sẽ cho em cuộc sống hạnh phúc."
Trác Du Hiên nhìn Thẩm Sơ Vũ sắc mặt hơi nhợt nhạt ở trên giường bệnh kia, từ từ nói ra những lời nói ấy.
Hắn chỉ vì muốn thực hiện lời hứa năm xưa, nhưng Trác Du Hiên lại không ngờ rằng hắn đã hủy hoại đi cuộc đời tươi đẹp của một người con gái khác như thế.
Thẩm Sơ Vũ hơi nheo mắt lại nhìn sắc mặt mệt mỏi của Trác Du Hiên, vẻ mặt của cô cực kỳ khó hiểu.
Lời hứa? Lời hứa cái gì chứ?
Trước đây Thẩm Sơ Vũ đã từng gặp Trác Du Hiên hay sao? Tại sao cô lại không có một chút ấn tượng gì thế nhỉ? Thẩm Sơ Vũ không hiểu Trác Du Hiên đang nói cái gì, đành phải hỏi lại hẳn.
"Anh nói gì thế? Lời hứa gì? Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau hồi nhỏ hay sao?"
"Thẩm Sơ Vũ, không lẽ em quên rồi à? Hồi nhỏ chúng ta đã từng gặp mặt nhau rồi, em thật sự không nhớ?"
Trác Du Hiên không tin, hắn phải dò hỏi lại lần nữa.
Thế nhưng câu trả lời của Thẩm Sơ Vũ vẫn là như thế, cô lắc đầu, đôi mắt trở nên nghi hoặc.
"Lần đầu tiên tôi gặp anh là khi anh sinh nhật hai mươi mốt tuổi, làm sao mà trước đó đã gặp được."
"Vậy tại sao em lại có sợi dây chuyền đó?"
Trác Du Hiên sửng sốt chỉ về sợi dây chuyền mà Thẩm Sơ Vũ đang đeo trên cổ.
Hắn như nghe thấy sét đánh ngang tai mình vậy, Thẩm Sơ Vũ thật sự không nhớ ra chuyện gì hay sao? Thẩm Sơ Vũ ngờ vực lấy sợi dây chuyền mình đeo ra.
"Anh nói cái này hả? Nhưng nó không phải của tôi."