Thẩm Quân Dao sợ hãi nói.
"Trác Du Hiên, anh nói cái gì vậy, em thật sự không hiểu"
"Thẩm Quân Dao, tôi không quan tâm đến cô có hiểu hay không, nhưng từ nay, tôi cấm cô lại gân em trai tôi nửa bước."
Trác Du Hiên nhấn mạnh từng chữ, như thể hắn muốn ăn tươi nuốt sống Thẩm Quân Dao vậy.
Có trời mới biết, khi nhìn thấy cảnh tượng Thẩm Quân Dao cùng với em trai của hắn, Trác Dương Phong thân thiết, Trác Du Hiên hẳn đã tức giận đến nhường nào.
Hẳn cùng không biết vì sao bản thân hản lại tức giận như vậy nữa? Chỉ biết là, Trác Du Hiên cực kỳ muốn tách em trai của mình ra khỏi người phụ nữ kia.
Hắn cho rằng Thẩm Quân Dao muốn quyến rũ em trai của hẳn, cho nên Trác Du Hiên mới phản ứng như vậy.
Trác Du Hiên luôn khẳng định chắc nịch như vậy.
Cánh tay yếu ớt của Thẩm Quân Dao vẫn còn chưa phục hồi hoàn toàn nay lại bị Trác Du Hiên siết mạnh như vậy, khiến cho những vết màu đỏ nổi đầy trên cánh tay của người con gái.
Cô nước mắt lưng tròng nhìn Trác Du Hiên, thanh âm vô cùng đau đớn.
"Không phải như anh nghĩ đâu....
Hức...
Hức....
Xin anh....
Đừng nghĩ em như vậy được không..
Hức..."
Trác Du Hiên hai mắt đỏ ngầu nhìn người con gái yếu ớt đang nằm trên giường, hẳn vẫn chưa buông tha cho cánh tay yếu ớt kia của người con gái.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Nhìn những giọt nước mắt kia của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên lại càng trở nên phát điên hơn nữa.
"Câm cái miệng của cô lại cho tôi, cô không có quyền được nói chuyện khi tôi chưa cho phép.
Vả lại, thu lại những giọt nước mắt dơ bẩn kia của cô lại mau, cô muốn dùng nó để quyến rũ Dương Phong hay sao? Tôi sẽ không để điều đó xảy ra đâu."
Trác Du Hiên tàn nhẫn, không quan tâm đến sự đau đớn của Thẩm Quân Dao mà nói ra những lời nói đó.
Hắn một mực khẳng định, Thẩm Quân Dao là loại người thèm khát tiền bạc, không lợi dụng được hắn cho nên người phụ nữ này mới chuyển mục tiêu sang em trai của hắn, Trác Dương Phong.
Thẩm Quân Dao đau đớn lắc đầu, nước mắt đàn ra ngày một nhiều hơn.
Người con gái đáng thương ấy đau đớn khóc nấc lên thành từng tiếng nhỏ nhưng cô càng như vậy sẽ càng khiển cho Trác Du Hiên thêm chán ghét cô mà thôi.
Đừng nói nữa! Trác Du Hiên, em xin anh, đừng nói nữa! Em không phải là người như vậy! "Thẩm Quân Dao, tôi nhắc lại lần cuối, cấm cô tới gần em trai tôi nửa bước.
Nếu cô còn dám làm như vậy, không để lời cảnh cáo của tôi vào tai, tôi nhất định sẽ chặt cái chân này của cô đi, để xem cô quyến rũ đàn ông kiểu gì"
Trác Du Hiên gào vào tai của Thẩm Quân Dao những lời nói đó, giọng điệu vô cùng tàn nhẫn mang theo sự cảnh cáo.
Dường như Trác Du Hiên hẳn đã bị chọc đến giới hạn của sự tức giận, hắn gần như không còn kiểm soát được hành vi của bản thân mình nữa.
Người đàn ông trợn to mắt nhìn Thẩm Quân Dao làm cho cô hoảng sợ vô cùng.
"Nghe rõ hay chưa hả?"
Tiếng quát ấy của Trác Du Hiên khiến Thẩm Quân Dao giật mình, cô sợ hãi đến mức không khóc nổi nữa, chỉ lắp bắp trả lời hản, thanh âm mang theo sự đau thương vô hạn.
"Em biết rồi....
Em biết rồi...
Lần sau em không dám nữa....."
Nghe vậy, Trác Du Hiên mới chịu buông tha cho cánh tay gây gò kia của Thẩm Quân Dao.
Thẩm Quân Dao sợ hãi, cả người co do lại một chỗ, thân thể không ngừng run lên.
Hốc mắt của người con gái đỏ hoe nhưng lại không dám rơi nước mắt.
Cơn giận của Trác Du Hiên lúc này cũng nguôi ngoai đi phân nào, hắn trừng mắt nhìn Thẩm Quân Dao đang sợ hãi co lại một chỗ, lần này hẳn không lớn tiếng với cô nữa nhưng sự lạnh lùng vẫn hiện lên rõ rệt trong lời nói tàn nhẫn của hản.
"Hiểu rồi thì mau dậy đi làm việc cho tôi.
Cô bị bệnh không có nghĩa là cô được phép bỏ bê công việc đâu nghe rõ chưa?"
Thẩm Quân Dao sợ hãi gật đầu, lúc này cô cũng chẳng dám lên tiếng khiến Trác Du Hiên nổi điên lên nữa.
Sau khi Trác Du Hiên bỏ đi, Thẩm Quân Dao mới không kìm được mà khóc nấc lên, dáng vẻ của cô trông thật đáng thương, tội nghiệp.
Cô đang bị bệnh vậy mà Trác Du Hiên vẫn có thể lớn tiếng với cô, đã thế lại còn bắt cô làm việc nặng nhọc trong khi đang bị bệnh nữa chứ.
Cứ thế thấm thoát đã hơn hai tháng trôi qua, Thẩm Quân Dao ngày ngày phải chịu sự dày vò hành hạ vô cùng kinh khủng.
Quách Tịnh Kỳ nhân lúc Trác Du Hiên đi làm mà cô ta bắt đầu ra vẻ quyền uy, ngày ngày nhục mạ cô.
Không những thế, Trác Du Hiên còn bắt cô nhìn hắn cùng với Quách Tịnh Kỳ ngọt ngào, hạnh phúc với nhau, khiến cho trái tim của Thẩm Quân Dao như bị xé nát ra.
Hơn nữa, cô còn liên tiếp bị Quách Tịnh Kỳ đổ oan, bị Trác Du Hiên phạt cực kỳ tàn nhẫn.
Hai tháng này với Thẩm Quân Dao chẳng khác gì địa ngục trần gian cả, cô liên tục phải chịu những trận hành hạ về thể xác lẫn tinh thần.
Bao nhiêu nỗi oan ức đều đổ hết lên đầu cô, đã thế, Trác Du Hiên còn không cho cô một cơ hội để giải thích mà đã dùng những hình phạt vô cùng tàn khốc khiến Thẩm Quân Dao đau đớn vô cùng.
Hình như dạo này, công ty của Trác Du Hiên dường như gặp vấn đề gì đó, hẳn thường xuyên đi sớm về khuya, mỗi khi về đều uống rất nhiều rượu.
Còn về Quách Tịnh Kỳ, cô ta gần như chẳng lo lắng một chút nào cả, chỉ ung dung ở nhà hưởng thụ mà thôi.
Chỉ có Thẩm Quân Dao là hết lòng lo lắng, cô đọc trên báo mà biết được, dạo gần đây Trác thị gặp phải một số vấn đề về nội bộ.
Có lễ là như vậy, cho nên hôm nay Trác Du Hiên mới phải đi công tác hơn một tháng.
Trước khi đi, hắn có dặn dò Quách Tịnh Kỳ vài câu nhưng dường như cô ta không muốn để cho Trác Du Hiên đi thì phải.
Cô ta nũng nịu dựa vào người hản.
"Du Hiên, anh đừng đi mà, anh đừng để em ở nhà một mình, em sẽ nhớ anh lắm đấy"
Trác Du Hiên ân cần xoa đầu cô ta.
"Tiểu Kỳ ngoan, anh cũng muốn ở nhà với em lắm, nhưng đây là chuyện công viên, anh không đi không được.
Cho nên em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh nhé! Khi nào anh về nhất định sẽ mua quà cho bảo bối có được không?"
Quách Tịnh Kỳ vẫn bày ra cái bộ dạng khó coi, cô ta làm như sắp khóc vậy, không muốn để cho Trác Du Hiên đi.
Trác Du Hiên không nỡ quát mắng bảo bối của hản chỉ khẽ dỗ dành Cô †a.
Thẩm Quân Dao vẫn đứng ở đó, đau xót nhìn chồng mình đang an ủi tình nhân trước khi đi công tác, trong lòng của cô không khỏi cảm thấy đau xót.
Rõ ràng cô mới là vợ của Trác Du Hiên, vậy mà hẳn còn chẳng để mắt đến nhưng Trác Du Hiên lại vô cùng quan tâm cô tình nhân kia của mình.
Trác Du Hiên dỗ mãi Quách Tịnh Kỳ mới chịu để cho hắn đi.
Trước khi đi hẳn có nhắc nhở Thẩm Quân Dao một câu.
"Cô ở nhà nhớ chăm sóc bảo bối của tôi cho tốt.
Nếu tôi về mà cô ấy bị làm sao hoặc mất bất kì sợi tóc nào, tôi sẽ hỏi tội của cô đấy."
Thẩm Quân Dao đau xót nhìn Trác Du Hiên lái xe ra sân bay, lòng của cô đang không ngừng rỉ máu.
Quách Tịnh Kỳ ngay lập tức lật mặt khi Trác Du Hiên đã đi, hất cảm quay sang sai bảo Thẩm Quân Dao.
"Con kia, mau đi lấy cho tao ly nước.Tao đang khát, nhanh lên"