Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, Thẩm Quân Dao đã sắp không chịu nổi rồi.
Vậy thì sau này, còn nhiều điều đang ở phía trước mà Trác Du Hiên hắn dùng để hành hạ Thẩm Quân Dao, thì làm sao cô chịu được cơ chứ.
Từng bước chân của Trác Du Hiên đang dần dần bước tới vị trí của Thẩm Quân Dao.
Cánh tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng bệch kia của Thẩm Quân Dao.
Rồi đột nhiên, tay hắn đưa ra sau gáy của cô, giật mạnh tóc của Thẩm Quân Dao một cái.
"Đủ sao? Thẩm Quân Dao, cô nghĩ là tôi sẽ bỏ qua cho loại phụ nữ vì tiền như cô một cách dễ dàng như vậy à? Không đâu.
Còn nhiều trò vui đang ở phía trước kìa."
"Thẩm Quân Dao, cô đau khổ hay sao? Vậy lúc cô ép chị gái của cô, Thẩm Sơ Vũ rời khỏi tôi, cô có nghĩ đến cảm nhận của cô ấy hay không? "
Ánh mắt của Trác Du Hiên đỏ ngầu, đường như là hắn đang rất tức giận.
Trác Du Hiên nhìn chằm chằm vào gương mặt đang nhăn nhó vì đau đớn dữ dội kia của Thẩm Quân Dao, càng nhìn hẳn lại càng cảm thấy tức giận hơn cả.
Trác Du Hiên dùng lực mạnh, lôi xềnh xệch cả người của Thẩm Quân Dao lại gần bát cơm thừa kia, ấn đầu của Thẩm Quân Dao xuống dưới đó.
"Thẩm Quân Dao, cô ăn cho tôi.
Nhất định phải ăn hết!"
Cánh tay của Trác Du Hiên dùng một lực rất mạnh dí sát khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch kia của Thẩm Quân Dao vào bát cơm thừa của con chó kia.
Trác Du Hiên cứ liên tục ấn đầu của Thẩm Quân Dao vào trong chiếc bát nhỏ kia, đôi mắt của Trác Du Hiên hắn đỏ ngầu tưởng chừng như là đang rất giận dữ.
"Thẩm Quân Dao, không phải cô đói lắm sao? Nếu đói thì mau ăn hết đống thức ăn thừa của chó này cho tôi không thì hậu quả cô sẽ tự mình gánh lấy đấy"Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Trác Du Hiên gần từng chữ một, tay của Trác Du Hiên hắn vẫn mạnh bạo ấn đầu của Thẩm Quân Dao xuống bát cơm kia.
Gân xanh đã nổi hết trên trán và hai cánh tay của Trác Du Hiên hắn.
Xem ra, sự tức giận của Trác Du Hiên hắn đã lên đến đỉnh điểm rồi.
Cơn giận dữ đã thiêu đốt toàn bộ ly trí trong đầu của Trác Du Hiên rồi.
Lúc này, Trác Du Hiên chỉ muốn khiến người phụ nữ đang bị cánh tay của Trác Du Hiên hẳn ấn xuống bát thức ăn thừa cho chó kia phải cảm thấy đau đớn, nhục nhã, muốn sống không bằng chết.
"Thẩm Quân Dao, cô mau ăn sạch đống thức ăn này cho tôi.
Nếu Thẩm Quân Dao cô dám bỏ sót lại một hạt cơm nào, dù chỉ là duy nhất một hạt, tôi sẽ cho cô nếm mùi vị sống trong địa ngục là như thế nào"
Sống trong của địa ngục sao? Nực cười thật! Trác Du Hiên còn muốn Thẩm Quân Dao đau khổ như thế nào nữa thì hản ta mới cảm thấy vừa lòng? Thẩm Quân Dao phải chịu đựng những điều này chưa đủ hay sao chứ? Chẳng phải cuộc sống của Thẩm Quân Dao lúc này không phải là đang sống ở trong địa ngục đấy hay sao chứ? Trác Du Hiên rốt cuộc muốn hành hạ Thẩm Quân Dao đến bao lâu nữa thì hắn mới chịu buông tha cho người con gái mệnh khổ này? Thẩm Quân Dao cô phải làm gì đây? Cô phải làm gì để thoát khỏi cái cuộc sống chẳng khác gì địa ngục này? Thẩm Quân Dao phải làm gì thì Trác Du Hiên mới chịu tin lời cô nói, phải làm gì để Trác Du Hiên buông tha cho cô đây? Khuôn mặt của Thẩm Quân Dao liên tục bị nâng lên hạ xuống, liên tục bị đập vào thành bát ở ngay bên cạnh khiến cho gương mặt trắng bệch kia của Thẩm Quân Dao hẳn lên những vết đỏ ửng do liên tục bị đập vào thành bát.
Thẩm Quân Dao đau đớn khóc nấc lên, nước mắt từ khoé mi đã đỏ ửng kia của Thẩm Quân Dao cứ lã chã rơi xuống, rơi vào bên trong của chiếc bát.
Nước mắt của Thẩm Quân Dao rơi xuống đống cơm thừa khô khốc kia khiến cho chúng trở nên ướt đẫm.
Tóc bị cánh tay của Trác Du Hiên nắm rất chặt khiến khuôn mặt của Thẩm Quân Dao không ngừng nhăn nhó lại.
Thẩm Quân Dao đã cố gắng vùng vẫy, cô dùng cánh tay của mình cố gắng vươn ra phía sau tìm đến cánh tay đang túm chặt tóc của mình kia của Trác Du Hiên.
Nhưng hoàn toàn vô ích, Thẩm Quân Dao đang đau đớn vô cùng, cô không tìm rẽ được vị trí chính xác, nơi mà cánh tay của Trác Du Hiên đang túm chặt tóc của Thẩm Quân Dao cô.
Vùng vây một hồi lâu, dường như Thẩm Quân Dao đã đuối sức.
Phải nói là không còn một chút sức lực nào để vùng vẫy nữa.
Cũng đúng thôi, sức khỏe của Thẩm Quân Dao vẫn còn chưa hồi phục, lại bị một người đàn ông khỏe mạnh như Trác Du Hiên khống chế, Thẩm Quân Dao làm sao có thể chống lại được người đàn ông này chứ? Hai bàn tay của Thẩm Quân Dao buông thõng xuống, đập xuống nền đất lạnh lẽo kia.
Thẩm Quân Dao mệt lả đi, không còn một chút sức lực nào để tiếp tục mà vùng vẫy nữa.
Không gian im lặng, chỉ có tiếng nức nở của người con gái đang bị chính người chồng, người đàn ông mà mình yêu nhất dìm đầu vào đống thức ăn thừa cho chó mà thôi.
Thấy Thẩm Quân Dao không vùng vẫy nữa, Trác Du Hiên mới thả lỏng cánh tay của mình, không mạnh bạo như lúc ban đầu nữa.
Trác Du Hiên không lên tiếng quan sát người phụ nữ đang bị mình dìm mặt vào bát thức ăn kia, tiếng khóc nức nở của người phụ nữ truyền đến hai bên tai của Trác Du Hiên hắn, nhưng Trác Du Hiên vẫn không hề để tâm đến tiếng nức nở kia của Thẩm Quân Dao.
"Thẩm Quân Dao, tôi khuyên cô, tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời của tôi.
Đừng có ngu ngốc mà chống lại lệnh của Trác Du Hiên tôi.
Nếu không, cô sẽ chỉ tự rước thêm đau đớn cho bản thân mình mà thôi."
Trác Du Hiên nâng khuôn mặt đã ướt đẫm nước mắt, xung quanh miệng còn dính những hạt cơm thừa ở trong bát kia của Thẩm Quân Dao lên.
Trác Du Hiên để gương mặt tái nhợt, ướt đẫm nước mắt kia của Thẩm Quân Dao đối diện trực tiếp với gương mặt mình.
Một cánh tay của Trác Du Hiên vẫn túm chặt tóc của Thẩm Quân Dao, cánh tay kia của Trác Du Hiên bóp chặt lấy chiếc cổ trắng nõn kia của Thẩm Quân Dao.
Ánh mắt của Trác Du Hiên đỏ ngầu, nhìn chằm chằm gương mặt đau khổ kia của Thẩm Quân Dao.
Trác Du Hiên không khỏi cảm thấy hài lòng khi nhìn thấy Thẩm Quân Dao chịu đựng đau đớn như vậy.
Thẩm Quân Dao hai mắt nhắm chặt lại, miệng cô liên tục ho khụ khụ khụ khụ khụ khụ vì bị cánh tay của Trác Du Hiên bóp chặt khiến bản thân không thể thở được.
Thẩm Quân Dao đã không còn sức để vùng vẫy được nữa rồi.
"Thẩm Quân Dao, cô mau chóng ăn hết cho tôi.
Đừng để cho tôi tức giận lên, không thì cô đừng có trách.
Không chỉ riêng một mình cô thôi đâu, tôi sẽ khiến cho Thẩm gia mất đi tất cả ngay trong đêm nay.
Chẳng lẽ cô lại không suy nghĩ cho cha mẹ của mình hay sao chứ?"
Giọng nói của Trác Du Hiên lạnh lùng nhưng kèm theo đó là một sự đe dọa.
Không chỉ là đe doạ thôi đâu, nếu Thẩm Quân bị bóp chặt lại khiến hô hấp cũng khó khăn.
Thẩm Quân Dao hiểu rõ, nếu cô không chịu ngoan ngoãn nghe lời Trác Du Hiên, thì chắc chẳn hẳn ta sẽ khiến cho cả sự nghiệp của nhà họ Thẩm mất công gầy dựng bao nhiêu năm nay sẽ bị sụp đố.
Nếu như vậy, thì cha mẹ của Thẩm Quân Dao sẽ rất đau lòng.
Thẩm Quân Dao vốn dĩ chính là một đứa con hiếu thảo.
Nhìn thấy cha mẹ mình đau lòng, cảm thấy khổ sở, Thẩm Quân Dao đau đớn vô cùng.
Cô thà rằng để mỗi bản thân mình đau khổ chứ không muốn làm liên lụy đến người thân của mình.
Nhìn Thẩm Quân Dao ngoan ngoãn nghe lời, lúc này cánh tay của Trác Du Hiên mới buông tha cho chiếc cổ trắng nõn đã hắn lên trên đó những vết đỏ ửng kia của Thẩm Quân Dao.
Sự tức giận gần như là được xoa dịu hoàn toàn, thay vào đó là sự hài lòng ở trên gương mặt của Trác Du Hiên.
"Nếu lúc đầu cô như vậy có phải là tốt hơn nhiều hay không? Cũng không để tôi phải vấy bẩn đôi bàn tay của mình chỉ vì một con chó như cô chứ"
Trác Du Hiên đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt của Thẩm Quân Dao.
Đổi diện với sự đụng chạm của Trác Du Hiên, cả người của Thẩm Quân Dao giật mình một cái.
Nhưng cô cũng không dám gạt cánh tay kia của Trác Du Hiên ra.
Trác Du Hiên hắn vẫn luôn chỉ coi Thẩm Quân Dao là một con chó hoặc chính là một thứ rác rưởi khiến cho hẳn cảm thấy kinh tởm không hơn không kém.
Ánh mắt của Trác Du Hiên vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Quân Dao, giọng nói lạnh lùng của Trác Du Hiên vang lên, khiến cho bầu không khí im lặng bị phá vỡ.
"Đã là chó thì phải ăn, phải ở như một con chó.Chứ đừng có nghĩ đến những thứ không thuộc về bản thân mình, nghe rõ hay chưa?"