Trác Du Hiên hừ lạnh một tiếng, hắn nhếch môi một cái, ánh mắt lạnh lão khinh bỉ nhìn người con gái đang ở trước mặt của mình.
Lời nói phát ra từ miệng của Trác Du Hiên mang đầy sự mỉa mai.
"Cô không làm được hay là không muốn làm hả? Tôi cho cô biết, Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên tôi tuyệt đối sẽ không để những kẻ vô dụng ở bên cạnh mình đâu.
Cho nên ấy, nếu cô còn muốn ở đây thì mau đứng dậy đi làm việc cho tôi!"
"Nhưng em thật sự không thể nào đứng dậy được mài Xin anh hãy tin em đi!"
Tiếng nức nở bật ra một cách đau đớn nơi khoé miệng của Thẩm Quân Dao.
Nhưng sắc mặt của Trác Du Hiên lại chẳng hề có chút biến đổi nào cả, vẫn lạnh lùng, ác độc hệt như là lúc ban đầu.
Khoé môi của người đàn ông đần nhếch lên, sự khinh bỉ ngày càng hiện rõ ở trên gương mặt của Trác Du Hiên.
"Thẩm Quân Dao, tôi nhắc cho cô nhớ, bây giờ cô không còn là cành vàng lá ngọc của nhà họ Thẩm nữa đâu.
Ở bên cạnh của Trác Du Hiên tôi, cô vẫn mãi mãi chỉ là một con chó mà thôi, cô đừng tưởng mình là nhị tiểu thư nhà họ Thẩm thì muốn làm gì thì làm!"
"Cô tốt nhất đừng có kiếm cớ trốn việc, tốt nhất là mau đứng lên cho tôi! Cho dù hôm nay cô có sắp chết đi chăng nữa thì cô cũng phải làm việc của mình! Đã là chó thì luôn phải nghe lời chủ cho dù bản thân của cô đang bị làm sao!"
Trác Du Hiên ngừng những lời nói tàn nhẫn đang liên tiếp phun ra từ miệng của mình một chút rồi hắn ta lại tiếp tục lên tiếng một cách đầy tàn nhân, không ngừng dày vò Thẩm Quân Dao.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
"Thẩm Quân Dao, đứng dậy mau, nếu không thì cô đừng có trách tôi ra tay tàn nhẫn, vợ à!"
Lời nói của Trác Du Hiên lộ ra rõ sự nguy hiểm ở trong đó.
Nhất là cái nụ cười nhếch mép cùng với ánh mắt chứa đầy sự nguy hiểm kia của Trác Du Hiên thật khiến cho người ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi, dường như một điều gì đó vô cùng ghê SỢ sắp sửa xảy ra vậy.
Đối diện với cái ánh mắt nguy hiểm nhưng vô cùng lạnh lẽo kia của Trác Du Hiên, cả người của Thẩm Quân Dao không kìm được mà run lên.
Cái ánh mắt ấy của Trác Du Hiên thật sự khiến cho Thẩm Quân Dao cảm thấy vô cùng sợ hãi, trong lòng của cô thấp thỏm không yên.
Nhưng giờ cô thật sự rất mệt, đến đứng dậy còn không nổi chứ nói gì là đi làm bao nhiêu công việc nặng nhọc cơ chứ? Đến ngay cả một người khỏe mạnh chưa chắc đã làm hết việc nhà chỉ bằng sức mình, huống chỉ là một người đang bị bệnh như Thẩm Quân Dao cơ chứ? Trác Du Hiên còn có thể tàn nhẫn hơn được nữa không? Chẳng lẽ hẳn ta vẫn không muốn buông tha cho Thẩm Quân Dao hay sao? Dù chỉ là một lần mà thôi! Có lẽ là không đâu! Trác Du Hiên đâu có quan tâm lúc này Thẩm Quân Dao, người con gái đáng thương đang quỳ ở dưới nền đất bẩn thỉu bị hai cánh tay lực lưỡng kia của hắn giữ chặt một chút nào cả.
Trác Du Hiên chỉ muốn lấy việc hành hạ người con gái đáng thương này để mua vui cho bản thân của hắn mà thôi.
Mà cũng thật nực cười! Trác Du Hiên nói Thẩm Quân Dao không còn là nhị tiểu thư cành vàng lá ngọc của nhà họ Thấm nữa, vậy hắn đâu có biết rằng khi ở nhà họ Thẩm, Thẩm Quân Dao sống cũng đâu có tốt đẹp gì? Hắn nghĩ cô sống sung sướng lắm hay sao? Sống trong một căn nhà rộng lớn nhưng không được hưởng tình yêu thương của cha mẹ dù chỉ một chút, vậy Thẩm Quân Dao sống ở nơi này để làm cái gì? Mọi tình yêu thương của cha mẹ đều đã dành cho người chị gái song sinh kia của cô, Thẩm Sơ Vũ hết rồi.
Khi còn ở nhà họ Thẩm, có đôi khi Thẩm Quân Dao còn bị chính cha mẹ ruột của mình mắng cho không ra một cái gì cả cơ mà.
Cô thường xuyên bị bắt làm những công việc nặng nhọc chẳng khác gì một người giúp việc trong nhà cả.
Nhìn Thẩm Quân Dao lúc đó mà chẳng một ai cho rằng cô chính là người nhà họ Thẩm cả.
Trông cô giống một đứa con ghẻ thì đúng hơn.
Thẩm Quân Dao mang dang là nhị tiểu thư của nhà họ Thẩm ngày ngày được ăn sung mặc sướng.
Nhưng đó vốn chỉ là bề ngoài, thứ mà mọi người nhìn thấy mà thôi.
Chứ bọn họ đâu hề biết rằng sự thật ở bên trong đó là cái gì? Nhị tiểu thư sao? Thân phận nhị tiểu thư của Thẩm Quân Dao vốn chỉ là hữu danh vô thực mà thôi! Thực chất, khi ở nhà họ Thẩm, Thẩm Quân Dao bị chính cha mẹ ruột của mình coi như người ngoài.
Thẩm Quân Dao khổ sở hơn bao giờ hết.
Nay lại bị chính người đàn ông mà cô yêu ra sức mắng chửi, hành hạ như vậy, cuộc đời của Thẩm Quân Dao đã quá thất bại rồi.
Nghe được câu nói này của Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao thật sự rất muốn bật cười thật lớn.
Trong lòng của người con gái đáng thương đang chua xót không ngừng.
Nhưng bộ dạng của Trác Du Hiên cực kì đáng sợ, cực kì nguy hiểm cho nên Thẩm Quân Dao cũng không dám bật ra tiếng cười chế giễu kia từ khoé miệng của mình.
Cô chỉ cố gắng nuốt cái nỗi cay đảng này xuống dưới lòng mình mà thôi.
Thẩm Quân Dao thật sự không dám chọc Trác Du Hiên tức giận, như vậy sẽ rất không có lợi cho cô.
Cô hiện giờ đang bị bệnh, tốt nhất là nên bảo vệ an toàn cho bản thân của mình.
Thấy Thẩm Quân Dao không trả lời, Trác Du Hiên lên tiếng mang ý giễu cợt người phụ nữ gương mặt lộ rõ đau đớn ở trước mặt của hản.
Trác Du Hiên rất thích thú với cái việc làm tổn thương người phụ nữ tên Thẩm Quân Dao này.
"Sao thế vợ yêu của tôi? Không phải cô luôn miệng nói rằng cô là vợ của tôi hay sao? Là vợ tôi cô phải đứng dậy mà đi làm việc của mình đi chứ? Tôi để cô ở đây thì không có nghĩa là cô được ngồi chơi đâu."
Trác Du Hiên buông hai cánh tay của Thẩm Quân Dao vừa bị hắn ghì chặt tạo nên những vết đỏ ửng in đậm trên đôi bàn tay gầy gò của người con gái kia ra.
Rồi cánh tay ấy của hẳn đưa lên chạm vào khuôn mặt xinh đẹp nhưng vô cùng khó coi kia của Thẩm Quân Dao mà nhẹ nhàng vuốt ve.
Cái vuốt ve ấy của Trác Du Hiên chẳng những làm cho Thẩm Quân Dao chẳng hề cảm thấy hạnh phúc mà còn khiến cho Thẩm Quân Dao vô cùng khiếp sợ.
Cả người của cô như có một dòng điện chạy qua vô thức khiến cho cả người của cô bỗng run lên.
"Thẩm Quân Dao, tôi nói lại lần cuối cùng, nếu cô dám để lần sau tôi phải nhắc lại những lời này cho cô nhớ thì nhất định cái mạng của cô chắc chắn sẽ không được bảo toàn đâu.
Nếu Thẩm Quân Dao cô chính là vợ tôi thì cô chính là một con chó.
Mà nếu đã là chó thì phải nghe lời chủ nhân của mình, như vậy thì mới có cơm ăn!"
Từng lời từng lời nói tàn nhân thốt ra một cách cay độc từ chính miệng của Trác Du Hiên như hàng ngàn lưỡi dao xỏ xuyên vào trái tim không ngừng bị tổn thương của Thẩm Quân Dao một cách cực kỳ tàn nhẫn.
Cô cảm thấy cả người mình như bị ai đó xé nát ra vậy.
"Bây giờ nếu cô đã biết rõ vị trí bản thân của mình ở đâu rồi thì mau đứng dậy cho tôi! Cô vẫn còn ngồi được phải không? Nếu cô không đứng dậy thì tôi sẽ lôi cổ cô lên nhà đấy!"