Trác Du Hiên lay lay người của Thẩm Quân Dao, cả người của cô hoàn toàn bất động, chẳng khác gì một cái xác cả.
Lời nói phát ra từ miệng của Trác Du Hiên khẽ run lên, pha một chút âm thanh sợ hãi ở trong đó.
Không thể phủ nhận rằng, Trác Du Hiên đang vô cùng sợ hãi.
Hản siết chặt lấy đôi bàn tay lạnh ngắt kia của Thẩm Quân Dao, giúp cho cô gái ấy sưởi ấm.
Trong lòng của hản đang cồn cào, không thể ngồi im được.
Trong đôi mắt ấy của người đàn ông đầy lo lắng, đầy sợ hãi.
Nhìn sắc mặt tái nhợt chẳng có một chút thần sắc nào của Thẩm Quân Dao kia, Trác Du Hiên không khỏi xót xa.
Hắn đưa tay chạm vào gò má tiêu tụy ấy, cả người của Thẩm Quân Dao còn hơi run lên vì lạnh, Trác Du Hiên hận không thể chết đi để đền tội.
Chính hắn là người đã hại Thấm Quân Dao thành cái bộ dạng như thế này.
Cả người của cô chằng chịt vết thương, dấu vết của sự cường bạo để lại trên đó.
Trác Du Hiên gọi mãi, gọi mãi nhưng người con gái ấy vẫn không cử động, không lên tiếng, cũng chỉ im lặng như thế.
Hản siết chặt lấy cả người của Thẩm Quân Dao, ôm cô vào trong lòng, liên tục vỗ tay lên lưng của cô.
"Quân Dao, anh xin em đấy, em nói gì đi! Anh xin em đừng dọa anh sợ, em mắng anh cũng được, hận anh cũng được nhưng xin em đừng như thế"
Thanh âm Trác Du Hiên run rẩy cầu xin thảm thiết, Thẩm Quân Dao cứ như một cái xác không hồn như thể, càng khiến cho hắn sợ hãi.
Cả người của Thẩm Quân Dao lạnh ngắt, nếu không có nhưng hơi thở yếu ớt phả vào ngực của hản thì chính hắn còn tưởng rằng bản thân mình đang ôm một cái xác chết vậy đấy.
Trác Du Hiên thật sự rất sợ, hắn sợ Thẩm Quân Dao sẽ rời bỏ hắn mà đi.
Hắn còn chưa kịp bù đắp cho cô, hắn không thể để người con gái này xảy ra chuyện gì được.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán của Thấm Quân Dao, từng hơi thở ấm nóng của người đàn ông phả vào gương mặt của người con gái, thế nhưng sắc mặt của Thẩm Quân Dao vẫn trắng bệch ra như thể, không có chút gì khá hơn, gương mặt ấy vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu.
Trong lòng của Trác Du Hiên càng lúc càng lo lắng hơn, thời gian lúc này đối với hắn chẳng khác gì kéo dài như một thế kỷ vậy.
Cuống cuồng, hoảng sợ, chân tay của Trác Du Hiên liên tục run lên, ôm chặt lấy thân thể của người con gái.
Hắn nhìn người tài xế đang lái xe kia thúc dục.
"Cậu mau lái xe nhanh lên đi! Chậm như vậy bao giờ mới đến nơi?"
"Thưa cậu chủ, tôi đã lái xe với tốc độ nhanh nhất rồi đấy, cậu có muốn đến ngay bệnh viện cũng không được.
Vả lại hiện giờ bên ngoài đang mưa lớn như thế, muốn đi nhanh cũng không được.
Như vậy quá nguy hiểm"
Tài xế ở phía trước bất lực nói với hắn, ánh mắt của người đó vẫn tập trung lái xe nhìn thẳng về phía trước.
Bây giờ có muốn lái nhanh hơn cũng chả được, xe đã đi đến tốc độ nhanh nhất rồi, không những thế, ngoài đường đang rất trơn, chạy xe nhanh thật sự quá nguy hiểm.
Trác Du Hiên khó chịu giữ im lặng ở trong lòng.
Hắn lúc này rất muốn chạy đến bệnh viện ngay lập tức, nhưng bây giờ hẳn không thể làm điều đó.
Bây giờ Trác Du Hiên chỉ có thể ngồi im chờ chiếc xe đi đến bệnh viện, trong khi đó hắn ôm lấy cổ cố gắng giúp cho Thẩm Quân Dao sưởi ấm một chút.
Mưa ngoài trời ngày một nặng hạt! Tiếng mưa ào ào xối xả trút xuống đất, những âm thanh vội vã ấy chẳng khác gì tâm trạng của Trác Du Hiên lúc này cả.
Bây giờ hắn chẳng khác gì đang ngồi trên một đống lửa cả.
Chưa bao giờ hắn lại thấy lo lắng sợ hãi như lúc này cải Thật sự rất sợ, rất sợ, cuối cùng Trác Du Hiên cũng đã nếm trải cảm giác đau khổ tuyệt vọng mà Thẩm Quân Dao đã từng trải qua rồi.
Cảm giác ấy sao lại đau đến như vậy? Trác Du Hiên thấy trái tim ở trong lồng ngực của mình như bị người ta bóp nghẹt lại, cơn đau đớn ở trong tim lan ra khắp toàn thân.
Các dây thần kinh ở trên người của hắn gần như đã tê liệt hoàn toàn, không thể hoạt động được nữa.
Đầu óc trống rỗng, không thể nghĩ được gì.
Trác Du Hiên vốn là người vô cùng bình tĩnh, cho dù ở trong tình huống như thế nào cũng sẽ nghĩ ra cách giải quyết hiệu quả.
Nhưng không ngờ hẳn cũng có ngày hôm nay, bất lực, tuyệt vọng nhìn người con gái mình yêu bị cơn đau hành hạ nhưng lại không thể làm gì được.
Chiếc xe cuối cùng cũng đã dừng lại ở bệnh viện! Cánh cửa xe lập tức mở tung ra, Trác Du Hiên nhanh chóng bế thốc cả người của Thẩm Quân Dao lên, ôm thân thể ướt sũng nước mưa của người con gái chạy nhanh vào bệnh viện.
Miệng của người đàn ông liên tục gào lên.
"Bác sĩ! Bác sĩ đâu! Mau cứu người! Mau cứu người! Bác sĩ đâu hết rồi!"
Bệnh viện về đêm trở nên vắng lặng, chỉ còn mấy nữ y tá cùng với vài vị bác sĩ trực ca đêm ở đây.
Nghe tiếng gọi của Trác Du Hiên, mấy nữ y tá nhanh chóng đẩy giường bệnh đến, cũng may bây giờ vẫn còn một vị bác sĩ đang trực.
Người đó nhanh chóng bảo Trác Du Hiên.
"Anh mau để bệnh nhân nằm lên giường!"
Trác Du Hiên làm theo lời của bác sĩ, Thẩm Quân Dao nhanh chóng được đấy đến phòng cấp cứu.
Trác Du Hiên thật muốn lao vào trong đó, lúc này hắn không muốn xa Thẩm Quân Dao dù có là một bước chân.
Thế nhưng bác sĩ đã ngăn cản hắn lại.
"Mời anh hãy đợi ở ngoài! Anh không phải bác sĩ hay y tá, anh không thể vào trong được."
"Bác sĩ, nhất định phải cứu lấy vợ tôi! Bằng mọi cách hãy cứu vợ tôi, cho dù là bao nhiêu tiền cũng được.
Nhất định phải giữ lấy mạng sống của cô ấy!"
Cánh tay lạnh buốt của Trác Du Hiên víu lấy cổ tay của nam bác sĩ kia.
Trác Du Hiên lần này lại hạ mình cầu xin người khác, điều mà trước đây hắn chưa từng làm, cũng không bao giờ làm.
Âm thanh run rẩy của người đàn ông pha cả sợ hãi lẫn lo lắng ở trong đó.
Bây giờ cả tôn nghiêm của bản thân hắn cũng không cần, hắn chỉ cần Thẩm Quân Dao sống mà thôi.
Vị bác sĩ kia gỡ tay của Trác Du Hiên ra.
"Xin anh yên tâm, đó là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi sẽ dốc hết sức lực để cứu cô ấy.
Mong anh hãy giữ vững tỉnh thần và bình tĩnh lại, đừng khiến bản thân mình suy sụp như vậy.
Nói xong, vị bác sĩ kia đi vào, cánh cửa phòng cấp cứu ngay lập tức đóng lại.
Trác Du Hiên cả người đau nhức, hắn mệt lá ngồi xuống ghế, sắc mặt tái xanh đầy lo lắng.
Đôi bàn tay run rẩy của hẳn siết chặt lại, một vài giọt nước mưa dính trên tóc của hẳn nhỏ xuống tách tách tách tách.
Trên chiếc áo của Trác Du Hiên đang mặc còn dính một ít máu tươi.
Có lẽ đó chính là máu của Thẩm Quân Dao.
Người đàn ông mệt mỏi dựa lưng lên tường, từng hơi thở nặng nề vang lên giữa một không gian im lặng lạnh lẽo mà tĩnh mịch như thế này.
Ánh mắt của Trác Du Hiên không rời nhìn thẳng vào cánh cửa phòng cấp cứu kia, đôi mắt sa sầm không thể che đi được nỗi sợ hãi.
Trác Du Hiên không biết bản thân mình đã ngồi đó bao lâu, chỉ biết đó là một khoảng thời gian rất dài.
Nhận được tin, hai vợ chồng nhà họ Thẩm kia cũng vội vàng chạy đến đây.
Vốn là Thấm Sơ Vũ cũng muốn đến đây nhưng do cô vừa mới phẫu thuật xong cho nên bác sĩ không cho phép đi lại nhiều.
Vì thế chỉ có hai người kia đến đây.
Thẩm phu nhân không thể không lo lắng, bà ta lao đến lắc lư người của Trác Du Hiên, liên tiếp đặt những câu hỏi.
"Con bé bây giờ ra sao rồi? Xảy ra chuyện gì, tại sao lại phải cấp cứu? Quân Dao ở trong đó bao lâu rồi, con bé nó có xảy ra chuyện gì hay không?"