"Tốt nhất là ăn cho sạch sẽ cho tôi!"
Trác Du Hiên trừng mắt nhìn về phía bóng lưng của Thẩm Quân Dao, giọng nói thốt lên mang theo vẻ lạnh lùng cùng với sự đe dọa.
Thanh âm phát ra từ miệng của Trác Du Hiên hẳn rất lớn, khiến cho đám người giúp đỡ trong nhà đang ở trong phòng ai nấy đều nghe thấy được.
Bọn họ biết Trác Du Hiên nổi giận, nhưng bọn họ cũng chẳng thể làm gì.
Những người giúp việc kia chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho Thẩm Quân Dao có thể sống sót sau cơn tức giận của đại thiếu gia nhà họ Trác, Trác Du Hiên.
Mỗi lần nghe thấy tiếng quát của Trác Du Hiên, ai nấy đều đóng chặt khóa trái cửa phòng của mình lại, không dám đặt chân ra bên ngoài.
Trừ khi Trác Du Hiên cho gọi bọn họ, nếu không, bọn họ chắc chắn sẽ không ra đâu.
Ai mà dám chịu đựng được cơn giận của Trác Du Hiên hắn chứ? Tốt nhất là nếu muốn sống thì đừng có ngu mà dây vào chuyện này.
Kẻo lại khiến cho bản thân mình bị liên lụy, đến lúc đấy thì coi như tiêu.
Bao nhiêu năm làm việc ở đây, những người giúp việc kia đã rút ra được đạo lý này.
"Thẩm Quân Dao, để cho tôi thấy còn nửa hạt cơm nào ở trong bát thì cô chết chắc! Nói cho cô biết, Trác Du Hiên tôi không có nói đùa đâu."
Nghe lời cảnh cáo của Trác Du Hiên, hai bả vai của Thẩm Quân Dao ở phía bên kia hơi run lên thành từng đợt.
Cứ mỗi lúc, hai bả vai của người con gái lại run rẩy làm cho người ta cảm thấy thật xót xa.
Thẩm Quân Dao đương nhiên là biết Trác Du Hiên hẳn không có nói đùa rồi.
Con người của Trác Du Hiên ra sao, Thẩm Quân Dao hoàn toàn hiểu rõ.
Trác Du Hiên là một con người một khi đã nói ra thì chắc chắn sẽ làm được.
Hơn nữa, Trác Du Hiên chẳng bao giờ thích đùa giỡn với ai cả.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Chính vì thế, nếu ai đó không chịu nghe theo lời hoặc làm theo những gì mà Trác Du Hiên yêu cầu, thì những lỗi cảnh cáo kia chắc chắn sẽ biến thành sự thật.
Trên thương trường, đã bao nhiêu kẻ tán gia bại sản bởi vì dám chống lại lệnh của Trác Du Hiên hắn rồi.
Nhìn Thẩm Quân Dao ngoan ngoãn ăn cơm, lúc này, gương mặt của Trác Du Hiên mới hài hoà hơn một chút.
Chân mày của Trác Du Hiên hơi dãn ra, không còn cau có, khó chịu như vừa nãy nữa.
Thay vào trong đó là sự hài lòng thể hiện rõ ở trên gương mặt của Trác Du Hiên.
Trác Du Hiên từng bước bước về phía chiếc bàn, trên đó bày biện bao nhiêu là món ăn ở trên chiếc bàn màu trắng kia.
Những món ăn này tuy không phải là sơn hào hải vị gì như Trác Du Hiên thường ăn hàng ngày, nhưng nó chất chứa biết bao nhiêu tình cảm của Thẩm Quân Dao.
Thẩm Quân Dao đã tốn biết bao nhiêu công sức để làm những món ăn này.
Cô hy vọng Trác Du Hiên sẽ thích chúng.
Bao nhiêu là tình yêu của Thẩm Quân Dao dành cho Trác Du Hiên, cô đều gửi gắm vào bên trong món ăn kia.
Thẩm Quân Dao chỉ mong rằng, Trác Du Hiên có thể cảm nhận được một phần nào tình cảm của cô dành cho hắn.
Thẩm Quân Dao dành hơn ba tiếng đồng hồ để làm những món ăn này.
Cô chăm chút từng món một cách thật tỉ mỉ, gọn gàng, đẹp mắt.
Chỉ hy vọng Trác Du Hiên sẽ để mắt đến mà ăn một miếng.
Chứ nếu Trác Du Hiên hất đổ đi bao nhiêu công sức mà Thẩm Quân Dao đã bỏ ra, như vậy người con gái kia sẽ cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Mong rằng Trác Du Hiên sẽ không như vậy.
Chỉ xin rằng, Trác Du Hiên hãy để tâm đến Thẩm Quân Dao một chút, như vậy là cô cảm thấy vui mừng lắm rồi.
Liệu Trác Du Hiên sẽ thích những món ăn mà Thẩm Quân Dao đã làm chứ? Trác Du Hiên lấy tay kéo chiếc ghế màu trắng kia ra, hẳn từ từ ngồi xuống.
Trác Du Hiên để lưng của hắn dựa vào đẳng sau của chiếc ghế, ánh mắt của Trác Du Hiên hẳn vẫn nhìn chằm chằm những món ăn trên bàn kia.
Những món ăn đầy đủ những màu sắc bắt mắt mà Thẩm Quân Dao đã dùng biết bao nhiêu là công sức để làm ra chúng.
Cả một ngày làm việc mệt mỏi, chắc chắn Trác Du Hiên cũng cảm thấy đói rồi.
Không chỉ đói thôi đâu, mà hắn còn cảm thấy rất mệt nữa.
Trác Du Hiên cảm thấy cả người của mình rã rời ra sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Trác Du Hiên cảm thấy mệt cũng là điều tất nhiên thôi.
Đường đường là người đứng đầu của Trác thị, trong tay của Trác Du Hiên hắn hiện giờ nắm hơn năm mươi phần trăm huyết mạch kinh tế của cả nước, cho nên Trác Du Hiên phải vừa điều hành công ty, vừa mệt mỏi ở trong những dự án lớn.
Ngày nào công việc của Trác Du Hiên hẳn cũng lặp đi lặp lại một cách tuần tự, cho nên Trác Du Hiên hẳn cảm thấy mệt mỏi cũng là điều dễ hiểu mà thôi.
Những món ăn trên bàn vẫn còn hơi nóng, có lẽ lúc Trác Du Hiên vừa mới về nhà thì cũng chính là lúc Thẩm Quân Dao làm xong mấy món này.
Làn khói nghi ngút bay lên, hương thơm toả ra từ những món ăn phả vào mũi của Trác Du Hiên hắn khiến cho Trác Du Hiên cảm thấy cồn cào ruột gan vì đói.
Nhấc chiếc bát đựng đầy những hạt cơm màu trắng tỉnh còn nóng hổi kia lên, Trác Du Hiên gắp vào bát của mình vài miếng thức ăn rồi nhanh chóng đưa một miếng cơm lên miệng mình.
Có lẽ là do đang đói bụng, hơn thế nữa, đồ ăn mà Thẩm Quân Dao làm có vẻ rất ngon nên Trác Du Hiên mới ăn một cách ngon lành như vậy.
Nhưng Trác Du Hiên vẫn phải công nhận rằng, mấy món này do Thẩm Quân Dao làm cũng ngon thật đấy.
Trác Du Hiên đã được ăn bao nhiêu loại sơn hào hải vị, nhưng hắn chưa ăn những món bình dị nhưng lại vô cùng ngon miệng như thế này cả.
Trác Du Hiên vẫn tập trung ăn cơm, Trác Du Hiên cảm thấy ngon nhưng khuôn mặt của hắn vẫn toát ra khí thể lạnh lùng như vậy, không thể hiện một chút gì ra bên ngoài cả.
Nhưng nếu để cho Thẩm Quân Dao biết được Trác Du Hiên thích những món ăn này thì chắc chắn cô sẽ rất vui đây.
Trác Du Hiên vẫn ung dung, thong thả ngồi ăn cơm, ánh mắt của Trác Du Hiên hắn vẫn tập trung trên bàn ăn mà không thèm liếc nhìn người con gái đang đau đớn ở phía bên kia một cái.
Ở phía bên kia, Thẩm Quân Dao cố gắng cản chặt môi, cố gắng nuốt xuống những hạt cơm hôi hám, bẩn thỉu đến mức ai cũng cảm thấy buồn nôn kia xuống bụng mình.
Thẩm Quân Dao cũng giống như người khác thôi, lúc đầu, khi cô đưa nằm cơm đầu tiên lên miệng mình, Thẩm Quân Dao cũng cảm thấy rất buồn nôn.
Nhưng cô vẫn phải cắn răng nuốt xuống, không thể làm điều gì khác được.
Đôi bàn tay run rẩy của Thẩm Quân Dao dính đầy những hạt cơm ở trên đó, từ từ bốc từng nắm đưa lên phía miệng của mình.
Đảng quá! Thật là khó ăn! Khó khăn lắm Thẩm Quân Dao mới nuốt xuống được một miếng cơm.
Cổ họng của Thẩm Quân Dao cô đau rát cực kỳ, nhưng cô vẫn phải cố gắng mà chịu đựng.
Những hạt cơm thừa kia, ở trên đó vẫn còn dính những giọt nước mắt của Thẩm Quân Dao, những hạt cơm này có lẽ đã ôi thiu từ lâu, ăn vào rất không tốt cho sức khỏe.
Biết là như vậy, nhưng Thẩm Quân Vũ cô làm gì được đây? Ngoại trừ chịu đựng ra, cô không còn một cách nào khác cả.
Thẩm Quân Dao vốn chỉ là một con người yếu ớt, không thể chống lại một Trác Du Hiên nắm trong tay đầy quyền lực được.
Thẩm Quân Dao thật sự rất muốn cắn lưỡi mà chết đi.
Nhưng cô không thể làm như vậy được! Nếu cô chết, Trác Du Hiên chắc chắn sẽ không buông tha cho nhà họ Thẩm đâu, cho dù đó là gia đình của người mà Trác Du Hiên hắn yêu, Thẩm Sơ Vũ đi chăng nữa.
Muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong, vậy, Thẩm Quân Dao cô nên làm cái gì bây giờ đây? Cô thật sự không muốn chịu cái cảnh chẳng khác gì địa ngục này nữa rồi.
Cô nên làm cách nào thì Trác Du Hiên mới chịu buông tha cho Thẩm Quân Dao cô đây? Thẩm Quân Dao thật sự không thể chịu đựng được nữa rồi! Lúc này, trong chiếc bát đang nằm trên tay của Thẩm Quân Dao đã hoàn toàn sạch bóng, không còn một hạt cơm nào ở trong đó.
Chỗ cơm trong bát đã được Thẩm Quân Dao ăn một cách sạch sẽ theo lời của Trác Du Hiên hắn.
Đặt chiếc bát xuống, Thẩm Quân Dao lấy tay lau sạch khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của mình rồi đứng lên.
Cô đang định trở về phòng của mình, nói là phòng thôi chứ chỉ là một cái nhà kho cũ kỹ mới được sửa sang lại thì một giọng nói ở phía sau vang lên.
"Đứng lại đó!"