Thật không ngờ nhị tiểu thư của nhà họ Thấm lại có thể là một kẻ trộm cắp, ham vinh hoa như vậy.
Chỉ vì một chút tiền mà bán rẻ lương tâm mình"
Bán rẻ lương tâm! Ha.
Ha ha.
Ha ha ha.
Bán rẻ lương tâm hay sao? Cô đã làm gì chứ? Chiếc nhẫn kia chắc chắn là có người cố ý để nó dưới gối của cô, cố tình hãm hại cô.
Nếu cô lấy nó thật thì Thẩm Quân Dao cô đâu có ngu mà để nó ở dưới gối của mình chứ? Vì vậy, cô chắc chắn bị người ta hãm hại.
Nhưng mà, Trác Du Hiên đâu có tin tưởng điều đó cơ chứ? Hắn một mực cho rằng cô là kẻ trộm mà không nghe một lời giải thích nào từ cô cả.
"Thẩm Quân Dao, chẳng lẽ từ nhỏ ba mẹ cô không dạy cô không được đi ăn trộm hay sao? Nếu cha mẹ cô không dạy, thì hôm nay để tôi dạy cô thế nào là hậu quả của việc ăn trộm"
"Người đâu, mang dây thừng lên đây cho tôi!"
Nghe đến đây, Thẩm Quân Dao không khỏi rùng mình một cái.
Dây thừng? Chẳng lẽ Trác Du Hiên lại muốn đánh cô như lần trước hay sao? Đừng mài! Đừng làm như vậy có được hay không? Vết thương lần trước trên người của Thẩm Quân Dao chưa kịp lành lại, nay lại säp sửa có thêm những vết thương mới xuất hiện trên da thịt của cô.
Sau khi lệnh của Trác Du Hiên truyền xuống phía dưới, một sợi dây thừng nhanh chóng được đem lên.
Trác Du Hiên cầm lấy sợi dây kia từ tay của tên vệ sĩ, hắn hơi nhếch môi nham hiểm nhìn về phía của Thẩm Quân Dao.
Cả người của Thẩm Quân Dao không kìm được mà run rẩy.
Sắc mặt của Thẩm Quân Dao trắng bệch, cả người của cô bỗng dưng lạnh toát.
Mồ hôi chảy nhễ nhại trên trán cô, hoà vào dòng nước mắt mặn chát kia mà rơi xuống phía dưới.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
Cảnh tượng trông vô cùng thê lương! Nhưng Trác Du Hiên lại không vì thế mà mủi lòng buông tha cho Thẩm Quân Dao.
Hắn khinh bỉ nhìn cô, giọng nói lạnh lẽo cứ thế truyền ra khiến cho Thẩm Quân Dao cảm thấy ớn lạnh.
"Thẩm Quân Dao, những gì bây giờ cô phải chịu đều do chính tay cô gây ra.
Lần này tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
Hôm nay, tôi sẽ cho cô nhớ kỹ thân phận của bản thân mình là gì"
Trác Du Hiên hơi nâng sợi dây thừng lên, Thẩm Quân Dao theo bản năng lùi về phía sau.
Cô càng lùi, Trác Du Hiên lại càng tiến đến, sợi dây kia càng được nâng lên cao.
Thấy Thẩm Quân Dao quá cứng đầu, Trác Du Hiên cho gợi hai tên vệ sĩ vào đây.
Vậy là, chẳng mấy chốc, hai cánh tay của Thẩm Quân Dao đã bị hai tên vệ sĩ kia giữ chặt, cho dù có muốn vùng vẫy cũng không thể nào được.
Cô chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, làm sao có thể chống lại hai tên đàn ông khỏe mạnh kia cơ chứ.
Sợi dây thừng trong tay của Trác Du Hiên đã được đưa lên cao, Thẩm Quân Dao vì quá sợ hãi, hai mắt cô nhắm chặt lại, không dám đối diện.
Bên tai của Thẩm Quân Dao chỉ vang lên những tiếng vút vút của sợi dây thừng cùng tiếng va chạm của da thịt đầy đau đớn.
Hai mắt của Thẩm Quân Dao vẫn nhảm chặt, nước mắt cứ dàn dụa ra bên ngoài, khiến khuôn mặt của cô ướt đẫm.
Cô cảm nhận được sợi dây thừng kia đi qua khắp mọi nơi trên người cô, mỗi chỗ mà nó đi qua cô đều cảm thấy đau đến thấu xương.
Cô không đám mở mắt ra, không dám nhìn cảnh tượng Trác Du Hiên đánh cô, nó đau đớn đến mức độ nào cơ chứ.
Trác Du Hiên càng ngày càng mạnh tay hơn.
Hắn dùng một lực vô cùng mạnh, đem sợi dây thừng kia đánh thật mạnh vào người của Thẩm Quân Dao.
Nay hắn đánh cô, toàn bộ những người trong nhà đều có thể thấy được.
Nhìn cảnh tượng vô cùng dã man ở trước mắt mình, ai nấy đều không dám nhìn nữa.
Nhưng thấy Trác Du nổi điên như vậy, chẳng ai dám thở lấy một tiếng.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Quân Dao bị chính người chồng của mình bạo hành tàn bạo như thế kia.
Trác Du Hiên cứ điên cuồng trút giận lên người của Thẩm Quân Dao, dường như hẳn đã đem toàn bộ sự hận thù của mình trút hết lên người của người con gái đáng thương đang bị hắn hành hạ ấy.
Bao nhiêu nỗi hận, nay hắn đã bộc lộ ra toàn bộ.
Nhìn cảnh tượng dã man ấy có thể thấy được Trác Du Hiên hận Thẩm Quân Dao đến mức độ nào.
Âm thanh vút vút của sợi dây thừng ngày một lớn hơn, tần suất va chạm vào da thịt mỏng manh của người con gái ngày một nhiều.
Cùng với đó chính là sự đau đớn không một từ ngữ nào có thể dùng để diễn tả nỗi đau lúc này của Thẩm Quân Dao cả.
Vừa đau, vừa rát, lại vừa xót cứ như bị ai đó sát muối vào vết thương của mình vậy.
Ánh mắt của Trác Du Hiên đỏ ngầu nhìn gương mặt trắng bệch của người con gái kia, hai mắt cô nhắm chặt, nước mắt tuôn ra xối xả như những trận mưa.
Trác Du Hiên vô cùng không hài lòng, hắn muốn Thẩm Quân Dao phải nhìn thấy bản thân mình bị hắn ta hành hạ đến mức độ nào.
"Hai người, bắt cô ta mở mắt ra cho tôi.
Tôi phải để cho cô ta thấy hậu quả của việc dám ăn trộm là như thế nào?"
Sau khi nhận được lệnh của Trác Du Hiên, hai tên vệ sĩ kia ngay lập tức ép Thẩm Quân Dao mở to hai mắt của cô ra.
Thẩm Quân Dao không cách nào chống cự, chỉ đành mở mắt ra.
Nhìn dòng máu đỏ tanh nồng đang không ngừng chảy ra từ phía người mình, cô thật sự không biết phải hình dung cảm xúc của mình bằng cách nào ngoại trừ hai từ chua xót ra nữa.
Trác Du Hiên lại có thể tàn độc ép cô phải chứng kiến cái cảnh tượng vô cùng dã man này.
Sau khi Thẩm Quân Dao mở mắt ra, Trác Du Hiên lại tiếp tục vung tay quất thật mạnh dây thừng lên người của Thẩm Quân Dao, khiến cho cô không kìm được mà bật ra những âm thanh nức nở vô cùng đau đớn.
Thanh âm nức nở cùng tiếng kêu vô cùng tang thương kia bật ra từ miệng của người con gái đáng thương ấy khiến cho người ta vô cùng xót thương.
Xót thương bây giờ thì làm được gì? Thẩm Quân Dao vẫn phải chịu sự hành hạ dã man kia đến từ chính người chồng của mình, không một ai giúp đỡ.
Còn người mẹ chồng kia của cô vẫn còn đứng đó cười, vẻ mặt vô cùng thoả mãn.
Không biết Trác Du Hiên đánh cho tới khi nào, Thẩm Quân Dao vì không trụ được mà ngất đi.
Thấy Thẩm Quân Dao đã không còn cử động được nữa, Trác Du Hiên mới chịu buông tha cho cô, buông tha cho cả người dính đầy máu tươi kia của cô.
"Hai người kéo cô ta xuống cho tôi.
Hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy cái kẻ ăn trộm mà vẫn cố tỏ ra mình vô tội này nữa.
Nhưng phải nhớ, phải để cô ta sống cho tôi, không cần phải trị thương cho cô ta, nhưng tôi muốn cái mạng của cô ta phải được giữ lại.
Cô ta sẽ không được phép chết dễ dàng như vậy.
Nếu mấy người dám để cô ta chết thì cẩn thận cái mạng của mấy người đấy"
Sau khi Trác Du Hiên nói xong, hai tên vệ sĩ kia nhanh chóng kéo Thẩm Quân Dao người đầy thương tích kia xuống dưới.
Sợi dây thừng vừa được Trác Du Hiên hắn dùng để đánh Thẩm Quân Dao hiện tại đã dính đầy máu tươi của người con gái.
Trác Du Hiên vứt cho một người giúp việc, kêu bọn họ vứt chúng đi.
Còn về phía Trác phu nhân, nhìn Thẩm Quân Dao bị hai tên vệ sĩ kia lôi đi, khoé môi của bà ta không tự chủ được mà cong lên thành một đường.
Nhìn mọi người, cả con trai bà ta cũng đã về phòng, một âm thanh rất nhỏ mới phát ra từ miệng của bà ta.
"Con nhỏ rách nát, đáng đời lắm.
Cứ tận hưởng đi, bởi vì tao sẽ khiến cho mày không còn được ở trong căn nhà này thêm nữa đâu."