Cô đừng có tưởng làm như vậy thì cô sẽ không phải làm việc nhà nữa"
"Tôi cho cô ở đây, cho cô ăn cơm thì cô phải làm việc.
Hơn nữa, Thẩm Quân Dao, cô vẫn còn là con chó của tôi, cô phải tuân theo lệnh của tôi.
Chứ tôi không phải cô ở đây để cho cô cả ngày ăn không ngồi rồi như là khi cô còn là tiểu thư cao quý nữa đâu"
Lời nói cay nghiệt mang theo cơn giận của Trác Du Hiên phát ra như đang muốn nhắc nhở cho Thẩm Quân Dao nhớ đến thân phận của mình.
Nhưng người con gái ấy vẫn nằm im như vậy, không một hành động, cử chỉ hay lời nói đáp lại càng khiến cho Trác Du Hiên giận dữ hơn.
Trác Du Hiên cảm thấy bản thân hãn bị khinh bỉ.
Hơn nữa, người đó lại chính là người mà hẳn coi chẳng khác gì một con đĩ điểm, loại phụ nữ thấp hèn, một con chó ở lại phục dịch bên cạnh hắn, Thẩm Quân Dao.
Trác Du Hiên tuyệt đối không thể chấp nhận điều này.
Chính vì thế, Trác Du Hiên mới giận dữ dùng chân đạp mạnh liên tục lên thân thể gầy yếu kia của Thẩm Quân Dao, hắn đá rất mạnh, dường như không muốn dừng tay lại vậy.
Đi cùng với đó là giọng nói vô cùng giận dữ, ánh mắt đỏ ngẫu kia của Trác Du Hiên.
"Thẩm Quân Dao, tôi ra lệnh cho cô, mau chóng mở mắt ra.
Nếu không, tôi sẽ khiến cho cả gia sản của nhà họ Thẩm tiêu tan chỉ trong một đêm đấy"
"Nếu cô còn không tỉnh lại, tôi sẽ cho cô biết hậu quả của việc dám chống lại lời nói của tôi là gì.
Thẩm Quân Dao, chẳng lẽ cô lại muốn bị dìm đầu vào trong nước như hôm qua nữa hay sao?"
Ánh mắt đỏ ngầu lộ rõ vẻ nguy hiểm, thâm sâu của Trác Du Hiên.
Nhưng cho dù hẳn có nói mãi, nói mãi, thì người con gái kia vẫn không hề có một chút động tĩnh gì cả.
Người con gái ấy vẫn lặng lẽ nằm yên lặng trên nền đất kia.
Trác Du Hiên càng giận hơn.
Thật không ngờ người phụ nữ này lại dám coi lời nói của hản không ra gì như vậy.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Trác Du Hiên ngồi xuống, nâng khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt nước trẽn đó lên.
Giọng nói phát ra từ miệng của Trác Du Hiên cực kỳ lạnh lẽo nhưng hoà chung với sự lạnh lẽo kia Chinh là một cơn giận dữ chuẩn bị ập đến.
"Thẩm Quân Dao, gan của cô cũng lớn lắm đấy.
Cô lại dám không coi lời của tôi nói ra gì cả.
Xem ra cô lại thích uống nước như hôm qua rồi.
Nếu cô muốn như vậy, Trác Du Hiên tôi sẽ chơi với cô đến cùng."
Trác Du Hiên lại muốn làm gì nữa đây? Không lẽ hắn lại muốn dìm đầu của Thẩm Quân Dao vào nước như hôm qua ư? Tại sao hản ta lại có thể tàn nhẫn đến như thế? Trác Du Hiên cho dù có căm hận Thẩm Quân Dao như thế nào đi chăng nữa, nhưng hẳn cũng không thế làm như vậy đối với người con gái đáng thương này chứ.
Trác Du Hiên hắn liệu có biết rằng, mạng sống của Thẩm Quân Dao cực kỳ mong manh hay không? Hay là hẳn ta vẫn luôn cho rằng, cô là đang diễn kịch? Tại sao không một lần nào Trác Du Hiên hẳn chịu tin tưởng rằng Thẩm Quân Dao, người con gái đáng thương này không hề diễn kịch hay lừa dối hắn, mà cô thật sự quá mệt rồi? Sợ rằng, cái mạng nhỏ này của Thẩm Quân Dao cô còn khó giữ, huống chi mà thừa thời gian ngồi đây diễn kịch cho Trác Du Hiên hắn xem.
Nhưng Trác Du Hiên vẫn không chịu quan tâm đến điều đó.
Hắn ta vẫn khẳng định rằng, người con gái yếu ớt kia vẫn muốn bày trò diễn kịch ở trước mặt của hắn, chỉ muốn lấy lòng thương hại của hẳn mà thôi.
Nhìn người con gái đang nhắm chặt hai mắt kia ở trước mặt mình, Thẩm Quân Dao vẫn im lặng không chịu trả lời, mặc dù Trác Du Hiên đã nói như vậy rồi.
Điều đó càng khiển cho cơn giận của Trác Du Hiên hắn lên đến đỉnh điểm.
Trác Du Hiên giận dữ quát lớn, cánh tay đã nổi đầy những đường gân xanh kia siết chặt chiếc cổ trắng nõn của Thẩm Quân Dao.
"Cái loại phụ nữ đê tiện này, cô vẫn còn muốn diễn tiếp hay sao? Có tin là tôi sẽ bóp chết cô luôn hay không? Thẩm Quân Dao, tốt nhất là cô mở mắt ra cho tôi, nếu không, tôi sẽ khiến cho cả nhà họ Thẩm của cô chìm vào trong địa ngục."
Trông Trác Du Hiên lúc này chẳng khác gì một con thú dữ đang nổi giận cả.
Vô cùng đáng sợ, nhưng cũng vô cùng khiến cho người ta phải cảm thấy căm ghét.
Vậy mà, người con gái đáng thương kia vẫn chẳng có một chút phản ứng nào cả.
Cô vẫn im lặng nằm đó, khuôn mặt trắng bệch không có một chút biến đổi.
Thẩm Quân Dao vẫn chìm vào trong giấc ngủ dài, dường như là muốn ngủ như vậy mãi mãi, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Tưởng chừng Trác Du Hiên sẽ bóp chết Thẩm Quân Dao chỉ trong chốc lát, nếu như vậy, cô sẽ không phải sống trong những tủi nhục đau buồn nữa.
Nhưng không! Đột kích, Trác Du Hiên bỗng buông cánh tay của mình ra, khiến cả người của Thẩm Quân Dao vô lực ngã xuống, đập "bụp"
một tiếng xuống nền đất lạnh lẽo kia.
Trác Du Hiên hơi nhếch môi khinh bỉ, dường như khuôn mặt của hẳn đã trở nên ôn hòa hơn.
Nhưng cái ánh mắt đỏ ngầu đã bị cơn giận nhuốm màu kia vẫn còn đó, chứng tỏ hẳn ta vẫn còn rất tức giận.
Phải nói là vô cùng tức giận mới đúng.
"Thẩm Quân Dao, cô nghĩ cô làm như vậy thì cô sẽ thoát khỏi tay của tôi hay sao? Cô muốn tôi giết chết cô, để cô không phải chịu đau khổ nữa đúng hay không?"
Giọng nói lạnh lẽo phát ra từ miệng của Trác Du Hiên phá tan bầu không khí im lặng trong căn phòng.
Trong ánh mắt kia của hắn loé lên một vài tia khinh bỉ cùng một cơn giận dữ đang muốn trào lên, trông vô cùng đáng sợ.
"Thẩm Quân Dao, tôi nói cho cô biết, cô đừng có mơ đến việc thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.
Cho dù cô có muốn chết, bao giờ tôi cho phép thì cô mới được phép chết.
Cô đừng nghĩ mình sẽ thoát khỏi tôi một cách dễ dàng như vậy sau những tội lỗi mà cô đã gây ra"
Trác Du Hiên đưa tay chạm vào cái thân thể lạnh ngắt kia của Thẩm Quân Dao, người con gái đáng thương ấy lúc này chẳng khác gì một cái xác chết cả.
Vậy mà Trác Du Hiên hắn lại chẳng để tâm đến điều đó.
"Thiếu gia, bữa sáng đã xong, mời cậu xuống dùng bữa ạ!"
Một giọng nói cung kính vang lên.
Đó là giọng của một người giúp việc trong căn nhà này.
Cô ta là đang muốn mời Trác Du Hiên xuống dùng bữa, dù sao bữa sáng cũng đã xong rồi.
"Cô, mau lại đây xem cô ta đi!"
Trác Du Hiên vẫy vẫy cánh tay, hẳn liếc mắt sang chỗ của Thẩm Quân Dao đang nằm.
Trác Du Hiên không muốn bẩn tay chỉ vì người phụ nữ này đâu.
Người giúp việc kia sau khi nhận được lệnh của Trác Du Hiên, cô ta nhanh chóng tiến lại gần vị trí mà Thẩm Quân Dao đang nằm.
Cô ta ngồi xuống, đưa cánh tay chạm vào phân trán đổ đầy mồ hôi kia của Thẩm Quân Dao.
Lạnh quá! Tại sao lại lạnh như vậy cơ chứ? Lạnh đến nỗi cứ như là một cái xác chết vậy! Cái lạnh khiến cho người giúp việc kia rùng mình một cái.
Cô ta theo phản xạ rụt cánh tay của mình lại.
Điều đó chứng minh rằng, sự sống của Thẩm Quân Dao vô cùng mong manh.
Sau khi quan sát kĩ tình hình, cô ta mới thận trọng báo cáo lại với Trác Du Hiên.
"Bẩm thiếu gia, tôi nghĩ nên đưa cô ấy đến bệnh viện.
Tôi sợ nếu chậm trễ cô ấy sẽ mất mạng mất.
Tôi không biết cô ấy bị làm sao, nhưng trông tình trạng này của cô ấy có vẻ là rất nghiêm trọng."
Sắc mặt của Trác Du Hiên vẫn lạnh lùng như cũ, không một chút biến đổi.
Có lẽ từ khi hẳn chạm vào người của Thẩm Quân Dao nên đã nhận ra sự bất thường ở đây.
Nếu không nhất định Trác Du Hiên vẫn sẽ dùng những lời lẽ cay độc hơn nữa để nhục mạ người con gái này.
Nhưng sau khi nghe xong lời nói của nữ giúp việc kia, thái độ của Trác Du Hiên vẫn chẳng hề thay đổi.
Âm thanh truyền ra từ miệng của Trác Du Hiên lạnh lẽo hoà cùng một sự tàn nhẫn vô cùng.
"Đưa cô ta đến bệnh viện làm cái gì? Chỉ tổ tốn tiền ra mà thôi.
Nuôi một con chó không cân phải bỏ ra quá nhiều tiền để trị bệnh hay là chăm sóc nó đâu.
Dù sao cũng chỉ là một con vật, tôi không muốn dùng tiền của mình để nuôi chó tốn công vô ích.
Cô gọi bác sĩ đến đây khám cho cô ta xem thế nào đi."
"Dạ, tôi biết rồi thưa thiếu gia."
Nữ giúp việc kia cung kính đáp lại hắn.