Trác Du Hiên lạnh nhạt lên tiếng, một cánh tay chỉ về phía bát cơm thừa kia, cánh tay còn lại Trác Du Hiên ung dung đút vào túi quần.
"Nếu cô không muốn bị ăn đòn thì mau đến đó ăn hết chỗ cơm thừa kia cho tôi.
Còn nếu dám bỏ lại một hạt, thì tôi sẽ không bỏ qua cho loại phụ nữ chẳng khác gì con điểm như cô đâu"
Thẩm Quân Dao cản môi nhìn Trác Du Hiên, ánh mắt mang đầy sự đau đớn.
"Nhưng, có thể để cho em nghỉ một chút hay không? Lúc này em tha thật sự không còn sức nữa."
Khoảng cách từ chỗ của Thẩm Quân Dao đến chỗ bát cơm thừa kia không phải là xa, nhưng lúc này chân của Thẩm Quân Dao dường như đã không còn sức nữa, cô không thể đi nổi nữa rồi.
Thẩm Quân Dao cần một thời gian để ổn định lại một chút.
"Nếu không đi được thì bò qua đây, cô đừng mong là cô sẽ trốn được.
Tôi sẽ không để cho cô thoát đâu."
Trác Du Hiên gần từng chữ một, lúc này hắn đã ngồi xổm xuống, để cho gương mặt này của Trác Du Hiên hắn gần như kề sát gương mặt kia của Thẩm Quân Dao.
Trác Du Hiên đưa cánh tay mình bóp chặt lấy chiếc cằm xinh đẹp kia của Thẩm Quân Dao, mạnh bạo nâng khuôn mặt của cô lên.
Gương mặt của Thẩm Quân Dao đã trảng lại càng thêm trắng, đôi mắt đen láy chất chứa biết bao nhiêu là nôi buôn, biết bao là đau thương, biết bao nhiêu là tuyệt vọng ẩn sâu trong đôi mắt long lanh kia của Thẩm Quân Dao.
Thẩm Quân Dao đau khổ nhìn Trác Du Hiên, đôi mi của cô khẽ run rẩy.
Hai cánh tay gầy gò của Thẩm Quân Dao bám chặt lại lấy nhau, tựa như là đang lo sợ một điều gì đó vậy.
Thẩm Quân Dao rất sợ, cô sợ Trác Du Hiên lại đánh cô nữa.
Điều đó khiến cho Thẩm Quân Dao cảm thấy cực kỳ đau khổ, cực kì tuyệt vọng, nỗi đau đớn không một ai có thể hiểu được.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Thẩm Quân Dao không chỉ phải chịu đựng nỗi đau về thể xác, mà cô còn phải chịu nỗi đau khổ giảng xé ở trong trái tim mình.
Thẩm Quân Dao rất sợ, Trác Du Hiên sẽ tức giận lên, rồi sẽ như lúc nãy, sẽ lại dìm đầu cô vào bát thức ăn thừa kia.
Bị chính người đàn ông mình yêu thương nhất đánh đập, hành hạ một cách tàn bạo như vậy, không có một người con gái nào có thể chịu đựng được những chuyện này.
Huống chi Thẩm Quân Dao còn bị Trác Du Hiên mắng chửi một cách cực kỳ thậm tệ, Trác Du Hiên dùng những lời lẽ cay độc nhất để sỉ nhục Thẩm Quân Dao.
Không những thế, Trác Du Hiên còn coi Thẩm Quân Dao chẳng bằng một con chó, hắn lại có thể tàn nhẫn đối xử với một người con gái yếu đuối một cách tàn nhẫn như vậy mà không hề cảm thấy hối hận một chút nào cả.
Khuôn mặt của Trác Du Hiên vẫn lạnh tanh, không có một chút cảm xúc như là hối hận gì cả.
Không những ở trên khuôn mặt, mà trong lòng của Trác Du Hiên còn đang vui mừng không hết nữa kia, huống chỉ là nói Trác Du Hiên hắn cảm thấy hối hận.
Trèo lên trời còn dễ dàng tin tưởng hơn là nói Trác Du Hiên cảm thấy hối hận vì những gì mà hẳn vừa mới gây ra cho Thẩm Quân Dao.
Vậy, trong lòng của Trác Du Hiên phải hận Thẩm Quân Dao đến mức độ nào cơ chứ? Hận đến mức có thể ra tay một cách tàn độc với người con gái dùng cả tuổi xuân, dùng cả mạng sống của mình để có thể yêu Trác Du Hiên hắn.
Ai ai cũng nói rằng Trác Du Hiên hắn là người thông minh, có thể nhìn thấu được tâm tư của bao nhiêu con người.
Nhưng tại sao, Trác Du Hiên lại không thể nhìn ra tâm tư của Thẩm Quân Dao cơ chứ? Chẳng lẽ Trác Du Hiên chỉ tin lời của một phía, không chịu điều tra rõ sự thật mà vội vàng đổ mọi tội lỗi lên đầu của Thẩm Quân Dao như vậy ư? Trác Du Hiên nhìn chăm chăm lên gương mặt ngày càng trắng bệch, không còn một chút huyết sắc kia của Thẩm Quân Dao, đôi môi của Thẩm Quân Dao đã thâm tím lại lúc nào không hay biết, khiến trong lòng của Trác Du Hiên cảm thấy cực kỳ hả dạ.
Nhưng Trác Du Hiên hắn vẫn chưa cảm thấy hài lòng, Trác Du Hiên còn muốn nhìn thấy Thẩm Quân Dao đau đớn hơn nữa cơ.
Với Trác Du Hiên hắn, những thứ này vẫn chưa là gì đâu.
Đây mới chỉ là bắt đầu, kịch hay còn đang đợi Thẩm Quân Dao ở phía sau kìa.
Đôi mắt thâm sâu của Trác Du Hiên hiện lên một tia nguy hiểm.
Cánh tay của Trác Du Hiên dùng một lực mạnh bóp chặt lấy chiếc cằm xinh đẹp của Thẩm Quân Dao, in lên đó những vết màu đỏ, khiến cho khuôn mặt của Thẩm Quân Dao đột nhiên nhăn nhó lại vì đau đớn.
"Thẩm Quân Dao, cô vẫn còn ngồi ở đây hay sao? Cô tưởng là làm như vậy thì Trác Du Hiên tôi sẽ bỏ qua cho cô à? Thẩm Quân Dao, tôi nói cho cô biết, cô đừng có mơ.
Nếu hôm nay cô không ăn hết chỗ cơm đó thì cô đừng mong bản thân của mình được sống yên."
Lời nói lạnh lùng của Trác Du Hiên đem theo sự đe dọa.
Không chỉ là đe doạ thôi đâu, nếu hôm nay Thẩm Quân Dao không ăn hết chỗ cơm kia, chắc chắn Trác Du Hiên sẽ không để cho Thẩm Quân Dao cô sống một cách yên ổn đâu.
Mà cũng nực cười thật đấy! Ở trong căn nhà này, từ ngày Thẩm Quân Dao gả vào nhà họ Trác này, có bao giờ Thẩm Quân Dao cô được sống yên một giây phút nào đâu chứ? Ngay đêm tân hôn, bị chính người đàn ông khác cưỡng bức, dày vò ba ngày ba đêm.
Rồi sau khi vừa mới tỉnh lại sau cơn hôn mê, đã bị Trác Du Hiên hắn hành hạ cho thừa sống thiếu chết, rồi bị ép làm việc đến mức kiệt sức.
Không những thế, bây giờ, Thẩm Quân Dao còn bị Trác Du Hiên hắn bắt ăn cơm thừa cho chó nữa chứ.
Như vậy, Thẩm Quân Dao có thể sống yên ổn được một giây phút nào hay không? Trác Du Hiên nói không cho Thẩm Quân Dao được sống yên ổn, nhưng vốn dĩ Thẩm Quân Dao đã không được sống yên ổn từ lâu rồi.
Thẩm Quân Dao im lặng, không nói gì, cô chỉ nhìn chằm chằm Trác Du Hiên.
Bảo cô nói, cô nên nói gì bây giờ đây? Thẩm Quân Dao đã mệt đến mức không muốn nói nữa rồi.
"Thẩm Quân Dao, tai cô bị điếc có phải không? Cô coi nhẹ lời cảnh cáo của Trác Du Hiên tôi hay sao? Được, nếu cô không ăn, tôi sẽ khiến cho nhà họ Thẩm phải tự mình ăn nó."
Nghe đến đây, sắc mặt của Thẩm Quân Dao đợt nhiên thay đổi.
Sự lo lắng, sợ hãi in rõ trên gương mặt xinh đẹp đang trảng bệch kia của Thẩm Quân Dao.
Hai cánh môi của Thẩm Quân Dao hơi mấp máy, như muốn nói gì đó nhưng lại không thể phát ra tiếng.
Cả thân thể của Thẩm Quân Dao bỗng chốc run lên bần bật.
"Đừng! Đừng làm vậy! Em ăn! Em sẽ ăn ngay!"
Trác Du Hiên đã thành công khiến cho Thẩm Quân Dao phải tự nguyện ăn chỗ cơm thừa mà con chó của hắn vừa mới để lại kia.
Nhìn Thẩm Quân Dao đau đớn lết cái thân thể đau nhức, đang không ngừng run rẩy kia của Thẩm Quân Dao đang bò về phía chiếc bát cơm kia, trên gương mặt của Trác Du Hiên xuất hiện một nụ cười hài lòng nhưng cũng mang theo vài phần giễu cợt.
Khó khăn lắm Thẩm Quân Dao mới bò được đến chỗ bát cơm thừa kia.
Thẩm Quân Dao cầm bát cơm kia lên, cánh tay gầy gò của cô đang không ngừng run rẩy, nước mắt lại bắt đầu chảy ra khiến gương mặt của Thẩm Quân Dao ướt đẫm một lần nữa.
Thẩm Quân Dao cản chặt môi mình, hai mắt nhắm chặt lại, trên gương mặt hiện rõ vẻ đau đớn tuyệt vọng.
Thẩm Quân Dao cắn chặt môi mình, cô không để cho bản thân mình bật ra những tiếng nức nở đầy đau đớn kia.
Trác Du Hiên nhìn thấy lưng của Thẩm Quân Dao hơi run lên.
Lúc này, Thẩm Quân Dao đang ngồi xoay lưng lại với Trác Du Hiên, cho nên Trác Du Hiên không hề nhìn thấy sự đau đớn ở trên gương mặt của Thẩm Quân Dao cô.
Thẩm Quân Dao một tay cầm chiếc bát, tay còn lại chạm vào những hạt cơm thừa kia, bốc lấy một nắm rồi từ từ đưa lên miệng mình.
Thẩm Quân Dao nín thở, cố gắng khó khăn nuốt xuống những hạt cơm thừa kia xuống bụng mình, hai hàng lệ cứ thế tuôn ra xối xả như nước mưa vậy.
Thẩm Quân Dao cắn răng liên tục dùng tay bốc những hạt cơm kia đưa lên miệng của mình, cắn răng mà chịu đựng sự đau đớn nhục nhã này.
Từng nằm từng nắm cứ liên tục đưa lên trên miệng của Thẩm Quân Dao rồi nuốt xuống tạo thành một vòng tuần hoàn liên tục vậy.
Ít ra Trác Du Hiên cũng phải cho Thẩm Quân Dao một đôi đũa, nhưng không, hắn ép Thẩm Quân Dao phải tự dùng tay của mình.
Thẩm Quân Dao không còn cách nào khác ngoài chịu đựng mà thôi.
Trác Du Hiên nhìn Thẩm Quân Dao ngoan ngoãn nghe lời, lúc này gương mặt của Trác Du Hiên hẳn mới dịu đi một phần nào.
"Tốt nhất là ăn cho sạch sẽ cho tôi!"