• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh viện Ái Tâm

Dạ Khải Hiên chạy nhanh nhất có thể vào bệnh viện, nhìn thấy Dạ Thành Đông cùng mọi người đang đứng ở trước phòng bệnh, anh đi nhanh đến thở gấp hỏi:

“Ba! Tiểu Tuyết sao rồi? Em ấy không sao chứ?”

“Bây giờ Tiểu Tuyết đã không sao rồi.” Dạ Thành Đông ảo não, đau lòng chậm rãi đáp lại.

Đảo mắt qua lại không nhìn thấy Lạc Tuyết Nhàn đâu, đáng lẽ ra bà phải ở đây chứ? Anh cau mày hỏi:”Vậy còn bà nội đâu rồi, sao con không thấy?”

“Bà nội của con sau khi nghe tin liền ngất xỉu nên hiện tại bà nội con vẫn còn ở Dạ viên, mẹ con đang chăm sóc cho bà nội.” Dạ Thành Đông không nhanh không chậm trả lời.

Dạ Khải Hiên thở mạnh một hơi ngồi xuống ghế gần đó, đúng là dọa chết anh mà.

Buổi tối, Phương Tuệ Vi cùng Trần Uyển Dư ở trong phòng bệnh chăm sóc cho Dạ Ngân Tuyết. Cạch! Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, một người đàn ông đeo khẩu trang mặc đồ bác sĩ nhấc chân khẽ bước vào, nhìn thấy hai người các cô đã ngủ thiếp đi, Dạ Ngân Tuyết vẫn còn hôn mê, người đàn ông vội bế Dạ Ngân Tuyết lên xe lăn rồi đẩy đi.

Hạ Tử Quyên mua đồ ăn xong quay trở lại phòng bệnh không thấy con gái của mình đâu liền vội vã gọi Phương Tuệ Vi và Trần Uyển Dư thức dậy, hai người các cô giật mình thức dậy, Hạ Tử Quyên lo lắng, bàng hoàng hỏi:

“Tiểu Tuyết đâu rồi?”

“Tiểu Tuyết chẳng phải vẫn…” Trần Uyển Dư quay người chỉ tay về phía giường bệnh, không còn thấy Dạ Ngân Tuyết nằm đó nữa thì gương mặt đanh lại ngay tức khắc, mắt trợn ngược hoang mang.

Phương Tuệ Vi vội lên tiếng:”Rõ ràng chỉ mới vừa nãy chị ấy vẫn còn nằm ở trên giường kia mà.”

Hạ Tử Quyên đặt đồ ăn lên giường tức tốc chạy đi tìm Dạ Ngân Tuyết, Phương Tuệ Vi cùng Trần Uyển Dư luống cuống lấy điện thoại gọi cho mọi người. Chạy đến bãi đỗ xe chỉ nhìn thấy xe lăn và áo blouse đặt trên đấy không thấy người đâu.

Tại căn biệt thự của Châu Kiện Hùng, một thuộc hạ chạy nhanh vào bên trong báo:”Ông chủ! Lăng An Vũ đang ở bên ngoài nói là muốn gặp ông chủ ngay bây giờ.”

Vừa nói dứt câu, Lăng An Vũ đã xông vào với gương mặt đằng đằng sát khí, ánh mắt hung tợn. Châu Kiện Hùng vẫy vẫy tay bảo thuộc hạ báo tin kia lui ra, ông ta nhếch môi cười lạnh, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, chậm rãi cất giọng:

“Trời đã muộn như thế này không biết giám đốc Lăng đến đây là có chuyện gì?”

Lăng An Vũ trừng mắt tức giận quát thẳng vào mặt Châu Kiện Hùng:

“Ông còn ở đó bày ra vẻ mặt đó nữa hả? Tiểu Tuyết đâu? Ông đã bắt cô ấy đi đâu rồi?”

Châu Kiện Hùng vẫn ngồi ở đó, dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra nhìn anh:

“Thì ra giám đốc Lăng đây vẫn còn quan tâm đến bạn gái cũ của mình.”

Dạ Ngân Tuyết được thuộc hạ của Châu Kiện Hùng đẩy ra, cô vẫn hôn mê, sắc mặt trắng bệch ngồi trên xe lăn. Lăng An Vũ vừa định tiến đến chỗ của Dạ Ngân Tuyết liền bị Mộc Thanh Yến dùng gậy đánh vào đầu, anh ngã xuống bất tỉnh.

Châu Kiện Hùng cau khóe môi lên cười hài lòng:”Em làm tốt lắm chưa bao giờ làm anh phải thất vọng.”

Hạ Tử Quyên, Dạ Khải Hiên, Albert cùng Nam Hoàng Trung, Trần Uyển Dư và những người khác đến nhà của Lăng An Vũ, Lăng Nhã Lệ bước ra mở cửa, mắt bỗng mở to khi nhìn thấy mọi người đều đến.

Dạ Khải Hiên kích động xông vào trong tìm Lăng An Vũ, lớn tiếng hỏi Lăng Nhã Lệ:”Lăng An Vũ đâu rồi?”

Lăng Nhã Lệ giật mình, lắp bắp trả lời:”Anh…anh ấy…anh ấy mới vừa ra ngoài rồi, có chuyện gì sao?”

Trần Uyển Dư nhìn Lăng Nhã Lệ bằng ánh mắt đầy sát khí, lạnh lùng hỏi:”Tôi hỏi cô có phải anh của cô đã bắt Tiểu Tuyết rồi không?”

“Cái gì? Không thể nào, anh ấy sẽ không làm như vậy đâu.” Lăng Nhã Lệ kinh ngạc, lắc đầu phủ nhận.

“Anh trai của cô ngay cả con ruột của mình còn giết thì còn chuyện gì không dám làm nữa chứ?” Albert giận dữ lên tiếng.

Hạ Tử Quyên nhíu chặt đôi mày, cất giọng đều đều hỏi cô:”Cô có biết anh của cô đi đâu rồi không?”

Lăng Nhã Lệ lắc đầu, lúc nãy cô thấy anh của mình gấp gáp rời đi cô không kịp hỏi:”Tôi không biết nhưng để tôi gọi điện hỏi thư ký của anh ấy hỏi thử xem sao.”

Cô vội lấy điện thoại gọi cho Lâm Đông:”Alo! Anh Lâm Đông! Anh có biết anh của em đi đâu không?”

Vừa nghe Lâm Đông trả lời, sắc mặt Lăng Nhã Lệ thay đổi ngay lập tức, cô tắt máy, gương mặt vặn vẹo nói với mọi người:”Lâm Đông…Lâm Đông anh ấy nói anh hai của tôi đã đi đến gặp Châu Kiện Hùng rồi.”

Albert quay lại, đôi mày đã không thể nhíu chặt hơn nữa vội nói với Hạ Tử Quyên:”Nếu như Lăng An Vũ không phải là người bắt Tiểu Tuyết đi vậy thì chỉ còn một người đó chính là Châu Kiện Hùng mà thôi, bây giờ chúng ta phải đi tìm Châu Kiện Hùng.”

Hạ Tử Quyên gật gật đầu đáp lại:”Chúng ta đi thôi.”

Mọi người cùng nhau rời khỏi đấy, trên xe Hạ Tử Quyên gọi điện cho Dạ Thành Đông gọi thêm người đến đề phòng bất trắc.

Dạ Thành Đông, Hạ Tử Quyên, Albert cùng những người khác xuất hiện tại biệt thự của Châu Kiện Hùng, bọn người Hạo Phú giơ súng chỉa vào Châu Kiện Hùng, Dạ Thành Đông lạnh lùng, trừng mắt hỏi ông ta:

“Châu Kiện Hùng! Con gái của tôi đâu?”

Châu Kiện Hùng ngồi trên ghế dáng vẻ điềm tĩnh, thản nhiên nhún vai trả lời:

“Con gái của các người ở đâu thì tôi làm sao mà biết được, cái đấy thì phải hỏi các người chứ.”

“Ông đừng có giả vờ nữa, thân phận thật sự của ông chúng tôi đã biết rồi cũng biết mục đích của ông chính là trả thù.” Dạ Khải Hiên rất tức giận nhưng vẫn cố gắng kìm nén lại, lạnh giọng đáp trả.

Châu Kiện Hùng vẫn không một chút lo lắng, hoảng sợ không nhanh không chậm cất giọng:”Biết thì đã sao? Các người có thể làm gì được tôi, nên nhớ con gái và con rể của các người đang ở trong tay tôi đấy.”

“Con rể?” Albert nhíu mày không hiểu hai từ con rể này có nghĩa gì? Nhà bọn họ làm gì có con rể chứ.

“Thì chính là Lăng An Vũ đấy, cậu ta cũng ở trong tay của tôi.” Châu Kiện Hùng nhướng mày đắc ý chậm rãi đáp lại.

Dạ Khải Hiên hừ lạnh một tiếng, cười khinh bỉ:”Từ khi nào mà Lăng An Vũ lại trở thành con rể của Dạ gia vậy chứ? Người độc ác như cậu ta không xứng, chúng tôi đến đây chỉ để cứu Tiểu Tuyết thôi.”

Châu Kiện Hùng ồ lên một tiếng, nhếch môi cười:”Không biết Lăng An Vũ nghe những lời này sẽ suy nghĩ như thế nào nhỉ? Cậu ta cũng có ý tốt đến đây cứu con gái các người nhưng đáng tiếc…”

“Đừng nói nhiều nữa mau giao Tiểu Tuyết ra đây, những người khác chúng tôi không cần chỉ cần Tiểu Tuyết.” Albert trừng trừng mắt, cả người toát ra sự lạnh lẽo đến đáng sợ.

Châu Kiện Hùng búng tay ngay lập tức thuộc hạ của ông đẩy Dạ Ngân Tuyết ra, người bên cạnh cũng khiêng Lăng An Vũ ra rồi đặt anh nằm xuống đất, Hạ Tử Quyên thấy con gái của mình trong lòng bắt đầu lo lắng, thấy Dạ Ngân Tuyết vẫn hôn mê, cô nheo chặt đôi mắt của mình lên tiếng hỏi:

“Châu Kiện Hùng! Ông đã làm gì Tiểu Tuyết? Tại sao nó vẫn còn hôn mê bất tỉnh hả?”

Ông ta cười nhạt đáp lại:”Đúng là không có gì qua mắt được bác sĩ như cô, quả thật con gái của cô có tỉnh lại nhưng sau đó lại bị tôi cho người tiêm thuốc mê vào nên bây giờ vẫn bất tỉnh.”

“Rốt cuộc ông muốn gì mới thả con gái của tôi ra?” Dạ Thành Đông lo lắng cho con gái cưng của mình, không thể chần chừ gì thêm nữa.

“Đơn giản thôi, tôi muốn tất cả các người đều phải chết.” Châu Kiện Hùng nhìn tất cả mọi người với ánh mắt đầy dữ tợn, như muốn ăn tươi nuốt sống hết thảy.

“Châu Kiện Hùng! Ông già quá rồi sinh ra ảo tưởng sao? Ông nghĩ có thể dễ dàng giết chúng tôi như vậy sao?” Albert bĩu môi khinh bỉ, cảm thấy những lời nói của Châu Kiện Hùng vô cùng nực cười.

Người của Dạ Thành Đông cùng lính hoàng gia chạy vào bao vây Châu Kiện Hùng và thuộc hạ của ông ta, bên ngoài cũng có người bao vây. Trong lòng Châu Kiện Hùng bỗng trở nên lo lắng, thấp thỏm, cố gắng giữ bình tĩnh nói:

“Bao vây thì có ích gì chứ? Dạ Ngân Tuyết vẫn trong tay tôi, các người có thể làm gì?”

“Vậy sao?” Lăng An Vũ bỗng ngồi bật dậy, tay cầm súng chỉa vào đầu Châu Kiện Hùng.

Bọn người Dạ Thành Đông ngạc nhiên nhìn Lăng An Vũ, Châu Kiện Hùng bắt đầu biểu lộ sự sợ hãi, ánh mắt kinh ngạc, sững sốt:

“Làm sao có thể? Rõ ràng cậu đã bị trúng thuốc mê hơn nữa tôi cũng đã cho người tiêm thuốc độc cho cậu cậu vốn không thể nào tỉnh lại, đứng dậy được.”

“Bởi vì thứ tôi tiêm vào không phải là thuốc mê, thuốc độc mà chỉ là vitamin thôi.” Mộc Thanh Yến bất ngờ chỉa súng vào Châu Kiện Hùng, lãnh đạm lên tiếng.

Mộc Thanh Yến vừa chỉa súng vào Châu Kiện Hùng thì tất cả thuộc hạ của ông ta cũng đồng loạt quay người chỉa súng vào ông, Châu Kiện Hùng hoang mang, mặt chuyển sang xanh rồi chuyển thành trắng, mồ hôi bắt đầu đổ xuống, lắp bắp hỏi Mộc Thanh Yến:

“Thanh Yến! Sao em…sao em lại…”

Lăng An Vũ nở một nụ cười đắc ý, đôi mày nâng lên không nhanh không chậm cất giọng nói:”Ông không ngờ đúng không? Ông không ngờ người phụ nữ bên cạnh mình suốt bấy lâu nay lại là người của tôi đã được tôi sắp đặt hơn nửa năm trước.”

Dạ Thành Đông, Hạ Tử Quyên cùng những người khác đồng loạt nhìn nhau ngơ ngác, không hiểu chuyện gì? Rốt cuộc Lăng An Vũ là người như thế nào?

Lăng An Vũ hạ súng xuống, chắp tay phía sau đắc ý nói:”Ông cứ tưởng rằng mọi kế hoạch của mình rất hoàn hảo nhưng ông lại không tài nào ngờ được mọi thứ đều trong sự sắp đặt, nằm trong lòng bàn tay của tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK