Dạ viên
Hạo Tư bước nhanh vào, vẻ mặt vô cùng lo lắng, khó coi, cúi người chào Dạ Thành Đông và Hạ Tử Quyên rồi môi mấp máy, cất giọng lên nói với hai người:
“Lão đại! Thuộc hạ đã cho người điều tra tung tích của tiểu thư nhưng vẫn không điều tra ra cái gì, đã có người dùng mọi cách để che giấu rồi ạ.”
Dạ Thành Đông và Hạ Tử Quyên vẫn rất điềm tĩnh, hai người họ đã sớm đoán ra được chuyện này, Dạ Thành Đông cười nhạt, vắt chéo chân, từ từ cất giọng nói:
“Không cần phải điều tra nữa, bây giờ nhiệm của cậu và Hạo Phú, Hạo Dương chính là đi theo dõi nhất cử nhất động của Tiểu Hiên nhưng nên nhớ tuyệt đối không được để nó phát hiện.”
Hạo Tư vẫn chưa hiểu rõ lời của Dạ Thành Đông nói, Dạ Ngân Tuyết mất tích mà anh lại không cho điều tra tung tích nữa rồi còn bảo đi theo dõi Dạ Khải Hiên. Suy nghĩ một lúc, Hạo Tư đã hiểu ra ý nhưng cần phải xác định lại với Dạ Thành Đông:
“Lão đại! Ý của anh chính là thiếu gia biết tiểu thư ở đâu? Người che giấu tung tích của tiểu thư chính là thiếu gia?”
Hạ Tử Quyên gật đầu lên tiếng nói:”Chỉ một mình Tiểu Hiên thì không thể nào che giấu kĩ như thế, cậu cũng phải cho người theo dõi Hoàng Trung và Tạ Anh Minh, tôi nghĩ hai người đó cũng biết tung tích của Tiểu Tuyết.”
“Vâng!” Hạo Tư gật đầu nhận lệnh rồi nhanh chóng rời khỏi Dạ viên.
Ở một căn biệt thự khá cũ kĩ, người đàn ông trung niên ngồi chễm chệ trên ghế, tay cầm ly rượu quăng xuống đất, lớn tiếng quát thuộc hạ của mình trong sự tức giận:
“Đúng là một lũ vô dụng, chỉ có như thế cũng không thể điều tra ra được là sao hả? Các người hãy tiếp tục điều tra cho tôi nếu không các người cũng đừng hòng sống sót.”
Tất cả thuộc hạ xanh mặt mày, không dám thở mạnh, run rẩy gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi đấy:”Vâng ạ.”
Trong căn phòng lạnh lẽo ấy, người đàn ông ấy vẫn không thể nguôi được cơn giận dữ, hai bàn tay siết chặt lại, thốt ra những lời nói vô cùng ác độc, tàn nhẫn:
“Người chết tiếp theo nhất định phải là Dạ Ngân Tuyết, con bé đó nhất định phải trả giá cho những gì mà mình đã làm, tiếp theo đó chính là Dạ Thành Đông và Hạ Tử Quyên. Hai mối thù không đội trời chung, tôi nhất định phải khiến các người chết không có chỗ chôn.”
Dạ viên
Dạ Thành Đông gọi điện cho Tần Đình Danh, muốn Tần Đình Danh giúp đỡ một tay:”Alo! Đình Danh! Tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ.”
Tần Đình Danh ngay lập tức đáp lại:”Có phải là chuyện của Tiểu Tuyết không? Cậu yên tâm tôi đã cho người giúp cậu điều tra rồi.”
“Cậu không điều tra cũng được nếu như điều tra được rồi thì cậu hãy cho người bảo vệ Tiểu Tuyết tôi sợ rằng nó sẽ gặp nguy hiểm.”
“Không điều tra cũng được? Ý cậu là sao?” Tần Đình Danh không hiểu câu này của Dạ Thành Đông? Tại sao anh lại nói câu này? Ngữ điệu của Dạ Thành Đông cũng không có gì là lo lắng quá cả.
“Bởi vì Tiểu Hiên là người đã giúp Tiểu Tuyết che giấu tung tích, tôi đang cho người theo dõi cũng như là bảo vệ Tiểu Hiên, cậu cũng biết đó kẻ giấu mặt đó đã bắt đầu ra tay rồi.”
“Tôi hiểu rồi, cậu yên tâm nếu như có tung tích của Tiểu Tuyết tôi sẽ lập tức báo cho cậu ngay và cũng cho người đến đó âm thầm bảo vệ Tiểu Tuyết.”
Thành phố B
Nam Hoàng Trung đến biệt thự chỉ nhìn thấy mẹ của Trần Uyển Dư không thấy Dạ Ngân Tuyết và Trần Uyển Dư đâu, anh liền nhanh chóng đi đến hỏi:
“Bác gái! Uyển Dư và Tiểu Tuyết đã đi đâu rồi ạ?”
Bà cười nhẹ, dịu dàng cất tiếng nói:”Uyển Dư và Tiểu Tuyết đã đi dạo rồi con, Tiểu Tuyết nó cứ ở trong phòng mãi, Uyển Dư khó khăn lắm mới kéo Tiểu Tuyết ra ngoài được.”
Nam Hoàng Trung ngồi xuống ghế đợi hai người các cô về, anh không muốn làm phiền hai người, đây chính là khoảng thời gian để cho Dạ Ngân Tuyết yên tĩnh, bình tâm, sắp xếp lại mọi thứ, đã có quá nhiều chuyện xảy ra với cô.
Tám tháng sau, Dạ Ngân Tuyết mang một cái bụng to chầm chậm bước xuống lầu, Trần Uyển Dư đang cầm một đĩa trái cây nhìn thấy cô bước xuống liền đặt đĩa trái cây xuống bàn, chạy đến đỡ cô từ từ đi xuống cầu thang:
“Tiểu Tuyết! Tại sao cậu xuống lại không gọi tớ, quá nguy hiểm lỡ có chuyện gì thì sao?”
” y da~ Tớ mang thai chứ đâu phải là người tàn phế đâu chứ, lúc nào cũng cần có người đi theo bên cạnh.” Dạ Ngân Tuyết vịnh vào tay Trần Uyển Dư đi xuống rồi ngồi xuống ghế, cô cảm thấy mình được chăm sóc quá kỹ, lúc ăn thì có người mang đến tận miệng, đi đâu cũng có người đỡ, kè kè bên cạnh, cô thấy không thoải mái chút nào nếu cứ như vậy chắc cô ngột ngạt chết mất.
“Tiểu Tuyết! Nếu em cảm thấy ngột ngạt, khó chịu như vậy thì chúng ta hãy ra ngoài đi dạo đi.” Tạ Anh Minh từ bên ngoài đi vào, mỉm cười, dịu dàng cất tiếng, anh đã thu xếp mọi công việc của mình ở tập đoàn để có thể chuyên tâm ở đây chăm sóc cô.
“Cuối cùng anh cũng đến rồi, em chỉ chờ câu nói này thôi đó.” Dạ Ngân Tuyết đứng dậy, vui vẻ, phấn khởi, nắm tay Trần Uyển Dư rồi hai người các cô cùng Tạ Anh Minh đi dạo quanh bờ biển.
Đang đi dạo, tâm trạng ba người vô cùng tốt, bỗng nhiên ba người dừng lại, sắc mặt Dạ Ngân Tuyết cứng đờ lại khi nhìn thấy Lăng Nhã Lệ, Lăng Nhã Lệ nhìn ba người rồi lại nhìn xuống cái bụng to kia của Dạ Ngân Tuyết, hừ lạnh, vẻ mặt chán ghét, ngữ điệu mỉa mai cô:
“Tôi cứ tưởng là chị thật sự yêu anh của tôi nhưng không ngờ chưa gì đã lấy người đàn ông khác lại còn sắp có con nữa, xem ra tôi quá đề cao chị rồi.”
Trần Uyển Dư mím môi, phẫn nộ, cô không chịu được cái thái độ đó của Lăng Nhã Lệ, ngay lập tức tiến lên một bước đứng trước mặt Lăng Nhã Lệ, lớn tiếng:
“Lăng Nhã Lệ! Cô còn dám nói như vậy sao? Giọng điệu đó của cô là sao hả?
Chẳng phải tất cả cũng là anh trai của cô gây ra cho Tiểu Tuyết sao?! Tiểu Tuyết vì ai mà rời xa ngành giải trí, công việc mà cậu ấy thích nhất? Vì ai mà đến nơi này để lẩn tránh tất cả mọi người?”
Lăng Nhã Lệ nghe Trần Uyển Dư nói thế dường như đã hiểu được ý Trần Uyển Dư nói, đôi mày của Lăng Nhã Lệ nhíu chặt lại, nhìn ba người, cất giọng hỏi:
“Ý của chị là…đứa con mà chị ta mang trong bụng là con của anh tôi?”
“Còn không phải sao?” Trần Uyển Dư trừng mắt, đáp trả. Mỗi lần nhắc đến những chuyện liên quan đến Lăng An Vũ là cô lại nổi điên, cho dù Dạ Thành Đông có giết mẹ anh đi chăng nữa thì đó cũng là chuyện giữa Lăng An Vũ và Dạ Thành Đông, chuyện đấy thì có liên quan gì đến Dạ Ngân Tuyết chứ? Tại sao người chịu khổ lại là Dạ Ngân Tuyết?
Dạ Ngân Tuyết nở một nụ cười rất nhẹ, giọng nói dịu dàng, dễ nghe cất lên nói với Lăng Nhã Lệ:
“Thôi được rồi, Uyển Dư cậu đừng nói nữa. Nhã Lệ! Nếu như nhìn thấy chị mà khiến em khó chịu như thế thì chị không nên ở đây nữa, chị đi trước đây.”
Trần Uyển Dư cùng Tạ Anh Minh dìu Dạ Ngân Tuyết rời khỏi đó, đi ngang qua Lăng Nhã Lệ, Trần Uyển Dư không ngừng lườm lườm còn Tạ Anh Minh cũng không khá hơn là mấy, anh nhìn Lăng Nhã Lệ bằng ánh mắt rất thành kiến, khó chịu.
Lăng Nhã Lệ đứng hình một lúc ở đấy rồi quay người nhanh chóng chạy về nhà, ngồi trên ghế sofa, Lăng Nhã Lệ lấy điện thoại ra gọi cho Lăng An Vũ:
“Alo! Anh hai! Em…” Đột nhiên, Lăng Nhã Lệ không nói nữa, cô suy nghĩ trong đầu:”Không được! Với tính cách của anh ấy nếu bây giờ nói với anh ấy chuyện chị Tiểu Tuyết mang thai thì có khả năng rất cao anh ấy sẽ không quay về. Hơn nữa, nhìn cái bụng to như thế chắc chị ấy cũng sắp sinh cho dù anh ấy có quay về thì cũng chưa chắc sẽ đối xử dịu dàng nói không chừng còn ảnh hưởng đến chị Tiểu Tuyết.”
Lăng An Vũ thấy cô đột nhiên im lặng liền lên tiếng nói:”Nhã Lệ! Sao nói giữa chừng em lại im lặng vậy? Bộ có chuyện gì sao?”
Cô nhất định phải bảo vệ cháu của mình, trước mắt khoan hãy nói cho Lăng An Vũ biết, Lăng Nhã Lệ cười hì hì, cất giọng đáp lại:
“Không có chuyện gì cả, chỉ là em muốn anh quay về sớm thôi.”
“Anh còn tưởng là chuyện gì, hiện tại anh chỉ mới vừa bắt đầu công việc, sau khi ổn định hẳn thì anh sẽ quay về, chắc là tầm một năm nữa anh sẽ quay về.”
“Em đợi anh, anh nhất định phải quay về sớm đó, em có một bất ngờ cho anh.” Lăng Nhã Lệ cảm thấy thời gian đấy vô cùng phù hợp, trong lúc đợi anh về cô sẽ đến chăm sóc và tìm hiểu, điều tra về chuyện của mẹ mình, dù sao đó cũng là cháu của cô, cô không thể không lo.