Trần Uyển Dư lái xe đưa Dạ Ngân Tuyết đến một bệnh viện gần đó đợi bác sĩ kiểm tra xong Trần Uyển Dư bước vào vội hỏi bác sĩ:
“Bác sĩ! Bạn của tôi sao rồi? Cậu ấy không sao chứ?”
Bác sĩ cười nhẹ khẽ lắc đầu từ từ trả lời Trần Uyển Dư:
“Bạn của cô không sao cả chỉ là do quá kích động thôi nhưng mà sao này tránh để cô ấy bị kích động như thế bởi vì bạn của cô đang mang thai cái thai đã được gần một tháng rồi.”
“Bác sĩ nói sao? Mang thai?” Trần Uyển Dư hốt hoảng, sững sốt đứng hình vài giây cô nhăn nhó khó coi tại sao đứa bé lúc nào không đến lại đến ngay lúc này chứ?
Bác sĩ gật đầu mỉm cười nói:”Bạn của cô sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi lúc đó có thể xuất viện được rồi.”
“Vâng! Cảm ơn bác sĩ.” Trần Uyển Dư cười như không khom người cảm ơn.
Một lúc sau, Dạ Ngân Tuyết tỉnh lại Trần Uyển Dư nắm lấy bàn tay của cô tươi cười cất giọng:
“Tiểu Tuyết! Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi cậu làm tớ lo chết mất.”
Dạ Ngân Tuyết mỉm cười ngồi dậy giọng nói êm tai nhẹ nhàng nói:
“Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng rồi bây giờ chúng ta hãy quay về thôi.”
Trần Uyển Dư kéo tay của Dạ Ngân Tuyết lại gương mặt có chút khó coi môi mấp máy lên tiếng:”Khoan đã! Tớ còn một chuyện muốn nói với cậu.”
“Có chuyện gì thì chúng ta lên xe rồi nói.” Dạ Ngân Tuyết kéo Trần Uyển Dư đi vừa bước được một bước đã bị Trần Uyển Dư kéo ngược lại.
Dạ Ngân Tuyết hơi chau mày nhìn, Trần Uyển Dư cắn khóe môi nhắm chặt mắt lại nói cho cô biết:”Tiểu Tuyết! Lúc nãy bác sĩ nói cậu đã có thai rồi cái thai đã gần một tháng.”
Dạ Ngân Tuyết vừa nghe xong như một tiếng sét ngang tai, đứng thần người ra cô hoàn toàn bị đứng hình, sững sờ rồi gương mặt dần trở nên vặn vẹo đến mức khó coi:
“Uyển Dư! Lời của cậu nói là thật sao? Nếu là thật vậy thì bây giờ tớ nên vui hay buồn đây? Tại sao nó lại đến ngay lúc này?”
Trần Uyển Dư thấy cô dần trở nên kích động liền nắm chặt hai bàn tay của cô lại:
“Tiểu Tuyết! Cậu hãy bình tĩnh lại nghe tớ nói bây giờ chúng ta hãy quay về nhà trước đi có được không? Cậu đừng kích động mà ảnh hưởng đến đứa bé.”
Dạ Ngân Tuyết bật khóc nói không thành lời được nữa:”Uyển…Uyển Dư! Cậu…cậu bảo tớ bình tĩnh tớ phải bình tĩnh sao đây? Tớ nên giữ hay bỏ cái thai đây? Cậu hãy nói cho tớ biết đi.”
Trần Uyển Dư ôm Dạ Ngân Tuyết an ủi:”Tớ biết bây giờ cậu rất rối bời nhưng đó là một sinh linh bé nhỏ cậu thật sự đành lòng bỏ nó hay sao?”
“Vậy thì tớ sẽ không bỏ đứa bé nhưng cậu hãy hứa với tớ đừng nói chuyện này cho ai biết cả đặc biệt là ba mẹ của tớ họ nhất định sẽ bắt tớ bỏ cái thai. Không được! Tớ phải rời khỏi đây rời khỏi thành phố này chỉ như vậy họ mới không làm hại đến con của tớ.”
“Được! Được! Bây giờ chúng ta hãy quay về trước về bàn bạc kĩ chuyện này cậu muốn như thế nào tớ cũng đều sẽ giúp cậu.”
Dạ viên
Trần Uyển Dư đưa Dạ Ngân Tuyết về đến Dạ viên, hai người các cô đều mặc tất cả mọi người không hề quan tâm đến mà một mạch đi thẳng lên phòng đóng cửa khoá chặt lại.
Trần Uyển Dư ngồi trên giường đối diện với Dạ Ngân Tuyết sắc mặt nghiêm túc hỏi cô:”Tiểu Tuyết! Bây giờ cậu tính như thế nào?”
Dạ Ngân Tuyết cắn chặt môi của mình suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
“Trước tiên tớ sẽ tuyên bố rút khỏi ngành giải trí một thời gian dài sau đó tớ sẽ rời khỏi thành phố này đến một làng chày nhỏ ở thành phố B sinh sống ở đấy nhưng điều tớ lo là với thế lực của gia đình tớ thì chắc chắn sẽ tìm ra tớ nhanh thôi.”
Trần Uyển Dư cau mày suy nghĩ cách giúp bạn của mình:”Vậy thì chúng ta hãy nhờ thêm một số người giúp đỡ nữa đi nhờ bọn họ che giấu mọi tin tức của cậu.”
“Là ai chứ?” Dạ Ngân Tuyết nhíu chặt đôi mày ánh mắt nghi hoặc cô không nghĩ đến ai có thể qua mắt được ba mẹ của cô.
“Một người thì không thể nhưng nhiều người thì chưa chắc là không thể chúng ta sẽ nhờ anh Khải Hiên, Tạ Anh Minh và anh Hoàng Trung giúp bây giờ chúng ta chỉ có thể tin tưởng ở ba người họ thôi.”
Dạ Ngân Tuyết im lặng một lúc rồi gật đầu một cái thật mạnh đồng ý:
“Được! Về anh hai và Tạ Anh Minh thì tớ sẽ nói còn về anh Hoàng Trung thì cậu hãy nói cho anh biết, đây là con của tớ và An Vũ tớ nhất định sẽ bảo vệ đến cùng không cho phép bất cứ ai làm hại đến nó.”
Dạ Khải Hiên bước nhẹ vào phòng Dạ Ngân Tuyết thấy cô đang trùm chăn khóc nức nở anh từ từ tiến lại gần ngồi xuống giường kéo chăn xuống xoa xoa đầu của cô:”Thấy em như thế người làm anh như anh thấy khó chịu lắm đấy anh còn không nỡ làm em khóc vậy mà…”
Dạ Ngân Tuyết ngồi dậy đôi mắt vẫn đỏ hoe, kìm nước mắt nói với Dạ Khải Hiên:
“Anh hai! Em có chuyện muốn nói với anh anh hứa là không được nói cho ba mẹ hay bất cứ ai biết có được không?”
“Được! Anh hứa! Em cứ nói đi mà chuyện đó quan trọng lắm sao? Anh thấy sắc mặt em nghiêm trọng quá vậy.” Dạ Khải Hiên gật đầu hứa với Dạ Ngân Tuyết.
“Em có thai rồi.” Dạ Ngân Tuyết nhìn thẳng vào mắt Dạ Khải Hiên ngay lập tức nói.
“Cái gì? Có thai? Của Lăng An Vũ sao?” Dạ Khải Hiên trợn trắng mắt kinh ngạc không thôi, không thể ngờ được chuyện này.
Dạ Ngân Tuyết gật gật đầu, Dạ Khải Hiên mày hơi cau lại giọng nói trầm trầm hỏi cô:”Bây giờ, em muốn anh giúp em như thế nào?”
“Đúng là chỉ có anh hiểu em thôi, em định sẽ rời khỏi thành phố S này em muốn nhờ anh cùng Tạ Anh Minh và anh Hoàng Trung giúp em che giấu mọi thông tin, tin tức về em anh cũng hiểu tính của ba mẹ rồi đấy nếu như biết chuyện em mang thai thì chắc chắn họ sẽ bắt em phá thai.”
Đôi mày Dạ Khải Hiên càng nhíu chặt lại hơn im lặng trầm tư suy nghĩ một lúc rồi gật gù cất giọng:
“Được! Anh nhất định sẽ giúp em che giấu chuyện này và anh cũng đã hiểu ý của em rồi tiếp theo em muốn mở họp báo đúng không?”
Dạ Ngân Tuyết gật đầu cười nhẹ:”Anh đúng là con sâu trong bụng của em mà.”
“Ngày mai, anh sẽ giúp em mở họp báo nhưng em muốn giải nghệ luôn hay là chỉ dừng mọi hoạt động trong một thời gian dài?”
“Chỉ là dùng hoạt động trong một thời gian dài mà thôi sau khi em ổn định lại đứa bé được sinh ra thì em sẽ quay trở lại với công việc của mình.”
Dạ Khải Hiên gật đầu xoa đầu của cô:”Em muốn sao cũng được anh sẽ luôn ủng hộ em vậy bây giờ em hãy nghỉ ngơi đi.”
Dạ Ngân Tuyết gật gật đầu, anh bước ra khỏi phòng gọi điện cho người sắp xếp buổi họp báo vào ngày mai. Bên trong phòng, Dạ Ngân Tuyết gọi điện cho Tạ Anh Minh giọng nói đầy nghiêm trọng:
“Tôi có chuyện cần anh giúp đỡ.”
Năm giờ sáng ngày hôm sau, tại sân bay thành phố S, Lăng An Vũ nhìn Lăng Nhã Lệ mày hơi cau lại cất giọng hỏi:
“Nhã Lệ! Em thật sự không định cùng anh sang Mỹ sao?”
Lăng Nhã Lệ cười nhẹ lắc lắc đầu trả lời anh:”Không! Em sẽ ở lại đây ở lại ngôi nhà của chúng ta em không muốn đi đâu cả.”
“Anh sẽ không ép em em nhất định phải giữ gìn sức khỏe anh sẽ quay trở về sớm thôi. Em hãy cầm số tiền này sau khi qua đó anh có công việc ổn định rồi sẽ gửi thêm cho em.” Lăng An Vũ đưa cho Lăng Nhã Lệ một số tiền cẩn thận căn dặn.
“Em không lấy đâu anh cứ cầm lấy đi.” Lăng Nhã Lệ không nhận đưa lại cho Lăng An Vũ cô làm sao có thể lấy được chứ? Anh bây giờ cần số tiền này hơn cô.
“Em cứ cầm lấy đi anh còn tiền trong người anh là anh của em em nhất định phải nghe lời anh.” Lăng An Vũ nhất quyết đưa tiền cho Lăng Nhã Băng ép cô phải nhận.
Lăng Nhã Lệ miễn cưỡng nhận lấy:”Anh hai! Anh đi bình an em sẽ chờ anh về.”
Lăng An Vũ gật gật đầu cười nhẹ đẩy hành lý vào bên trong:
“Dạ Thành Đông! Tôi nhất định sẽ quay lại trả mối thù này sẽ sớm thôi.”