Bốn tháng sau, tin tức đại minh tinh Selina sắp quay trở lại khiến cho cả giới giải trí xôn xao, rộn ràng cả lên, fan của cô đều vui mừng phát khóc. Dạ Ngân Tuyết cùng Trần Uyển Dư đi đến công ty, phía sau còn có Albert và một dàn vệ sĩ hùng hậu trong đó còn có cả quân lính hoàng gia.
Khóe môi Bạch Kiều giật giật, trố mắt không biết nên phản ứng như thế nào? Có cần phô trương như thế không? Bạch Kiều cố gắng không để ý đến bọn họ, nở nụ cười thân thiện, chào đón Dạ Ngân Tuyết:
“Cuối cùng cũng quay trở về rồi, chào mừng cô quay trở lại.”
Selina cười nhẹ cất giọng nói:” Cô hãy mau chóng lên lịch làm việc cho tôi đi, tôi ngứa ngáy tay chân lắm rồi này.”
Bạch Kiều khẽ bật cười chỉ tay về phía bàn làm việc đáp lại:”Không cần đợi đến cô nói đâu, các đạo diễn, những nhãn hàng đều gửi hợp đồng đến đây chất chồng thành núi rồi kìa.”
Dạ Ngân Tuyết khẽ nâng mày, khóe môi không ngừng cong lên định quay người rời đi thì bỗng nhiên cô nhớ ra một chuyện bèn nói với Bạch Kiều:
“Đúng rồi, những người này là do gia đình của tôi sắp xếp đi theo bảo vệ tôi, tôi mong chị có thể thông cảm về chuyện này.”
“Tôi hiểu mà.” Bạch Kiều gật đầu, với thân phận là một nàng tiểu thư giàu có hơn nữa còn lại đại minh tinh thì được bảo vệ bởi dàn vệ sĩ hùng hậu như vậy là điều hiểu nhiên.
Sân bay thành phố S
Lăng Nhã Lệ ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng của anh trai mình, vừa nhìn thấy Lăng An Vũ từ bên trong bước ra, cô vui mừng vẫy tay gọi anh:”Anh hai! Anh hai!”
Lăng An Vũ mỉm cười kéo hành lý bước nhanh đến, Lăng Nhã Lệ chạy đến ôm chầm lấy anh:”Cuối cùng anh đã về rồi, em nhớ anh quá đi.”
“Chỉ có một thời gian ngắn không gặp miệng của em dẻo quá rồi đấy.” Lăng An Vũ xoa xoa đầu ánh mắt cưng chiều cô em gái này, bây giờ anh chỉ còn Lăng Nhã Lệ là người thân anh phải thương yêu, bảo bọc cô em gái này nhiều hơn.
Lăng An Vũ cùng Lăng Nhã Lệ rời khỏi sân bay đi đến ăn ở một nhà hàng, Lăng Nhã Lệ từ sân bay đi đến nhà hàng đều tươi cười, tâm trạng vô cùng vui vẻ, cô cất giọng hỏi anh:
“Anh hai! Lần này anh quay về anh có đi nữa đúng không?”
“Ừm…anh không đi nữa.” Lăng An Vũ khẽ gật đầu, dịu dàng đáp lại lần này anh về để trả thù làm sao có thể đi được nữa chứ?
“Vậy anh sẽ làm ở đâu? Làm chức vụ gì thế?” Lăng Nhã Lệ hiếu kì hỏi anh trai của mình, từ lúc anh đi nước ngoài mỗi lần cô nói chuyện với anh trai của mình qua điện thoại thì không nói được mấy câu anh đã cúp máy để làm việc.
“Anh làm giám đốc của công ty L.A.” Anh vừa gấp đồ ăn cho cô vừa nói.
Lăng Nhã Lệ tròn mắt kinh ngạc thốt lên:”Công ty L.A? Chính là một trong những công ty giải trí hàng đầu nước ta đó sao?” Cô thật không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn như thế mà anh lại có thể làm giám đốc của một công ty lớn như thế.
“Đúng vậy.” Anh gật đầu không nhanh không chậm nói, thấy vẻ mặt ngạc nhiên bất ngờ của em gái mình anh cảm thấy có chút mắc cười, rất đáng yêu.
Cô vừa định mở miệng nói điều gì đó thì bị tiếng từ ti vi treo trên tường của nhà hàng đó phát ra khiến cho cô dừng lại, ngẩng đầu lên xem. Trên ti vi có một đám phóng viên đang tranh nhau phỏng vấn người được phỏng vấn không ai khác chính là Dạ Ngân Tuyết.
Một phóng viên nam lên tiếng hỏi Dạ Ngân Tuyết:”Selina! Tôi nghe nói trong suốt quãng thời gian cô không hoạt động cô đã cùng bạn trai của mình đi nghỉ dưỡng, đi du lịch khắp nơi những điều đó có phải là thật không?”
Lăng An Vũ vừa nghe câu hỏi ấy anh dừng ăn lại ngay lập tức nét mặt tối dần, lưng anh vẫn quay về phía ti vi không hề quay lại xem. Trần Uyển Dư nghe phóng viên nam đó hỏi mà không ngừng thầm mắng:
“Cái tên phóng viên khó ưa này bộ hết chuyện hỏi rồi sao lại đi hỏi cái chuyện vớ vẩn này, chưa gì đã động vào nỗi đau của Tiểu Tuyết khi quay về tôi nhất định sẽ nói với anh Khải Hiên bảo anh ấy phong sát ông.”
Dạ Ngân Tuyết điềm tĩnh, cười nhạt từ từ cất giọng đáp lại:”Quả thật là tôi đã đi nghỉ dưỡng nhưng không phải đi với bạn trai của mình bởi vì chúng tôi đã chia tay lâu rồi.”
Albert nhìn thấy Dạ Ngân Tuyết trở nên buồn bã anh khẽ chau mày không muốn đám phóng viên ấy hỏi thêm bất cứ gì nữa liền tiến đến che chắn cho cô, lên tiếng nói với bọn họ:
“Hiện tại Selina còn có công việc không tiện phỏng vấn nữa mong mọi người thông cảm.”
Dứt tiếng, Albert cùng những vệ sĩ che chắn, bảo vệ cô rời khỏi, phóng viên vội vã chạy theo không muốn buông tha cho cô, họ còn chưa kịp hỏi thêm nữa kia mà.
Lăng Nhã Lệ quan sát sắc mặt của Lăng An Vũ, gương mặt có chút vặn vẹo khó coi nói với anh:”Anh hai! Em biết lần này anh về là muốn trả thù anh chọn làm giám đốc của công ty L.A chính là muốn trả thù chị Tiểu Tuyết nhưng chị ấy đâu phải là người đã gây ra cái chết cho mẹ chứ anh đừng làm tổn thương Tiểu Tuyết, chị ấy đã đau khổ lắm rồi.”
Lăng An Vũ trầm lặng một lúc rồi hơi ngẩng đầu, ánh mắt không một chút gợn sóng cất giọng:”Em hãy mau ăn đi đừng nói gì thêm nữa.”
Lăng Nhã Lệ mím môi không nói nữa nhưng cũng tuyệt đối không để anh trai của mình làm tổn thương Dạ Ngân Tuyết, cảm thấy Dạ Ngân Tuyết rất đáng thương cô nhất định phải bảo vệ người chị dâu hụt này của cô.
Dạ viên
Dạ Ngân Tuyết cùng Albert về đến nhìn thấy Dạ Thành Đông, Hạ Tử Quyên, Lạc Tuyết Nhàn đang tranh nhau bế đứa con gái bé bỏng của cô thì hai người không khỏi bật cười, cô vừa đi đến chỗ bọn họ vừa cất giọng nói:
“Bà nội, ba, mẹ, con và anh họ đã về rồi.”
Dạ Thành Đông, Hạ Tử Quyên cùng Lạc Tuyết Nhàn đều đồng loạt ừ một tiếng, Lạc Tuyết Nhàn nhíu mày nói với con trai và con dâu mình:
“Con và Quyên Quyên đã bế tự nãy giờ rồi bây giờ đến mẹ, đừng có giành với mẹ nữa.”
“Mọi người đừng giành bế Gia Gia nữa để con bế Gia Gia cho.” Dạ Ngân Tuyết tiến đến giơ tay muốn bế con gái của mình.
Thấy Dạ Ngân Tuyết lên tiếng nói Lạc Tuyết Nhàn mới đưa cháu gái của mình về vòng tay của mẹ nó, bà kéo cô ngồi xuống ghế khẽ nói:
“Tiểu Tuyết! Bây giờ cháu trở lại làm việc rồi cháu hãy chuyển Gia Gia về nhà của bà để cho bà chăm sóc đi sau khi cháu đi làm về thì ghé nhà bà để đón Gia Gia còn ba mẹ cháu muốn bế Gia Gia thì đến nhà bà.”
Dạ Ngân Tuyết bật cười, không ngờ bà nội của cô lại cuồng cháu đến như vậy:”Bà nội! Một mình bà chăm sóc Gia Gia sẽ rất vất vả hay là bây giờ bà chuyển về Dạ viên ở đi.”
Lạc Tuyết Nhàn chưa mở miệng đáp lại thì Dạ Ngân Tuyết bắt đầu làm nũng, năn nỉ bà:”Bà nội! Bà chuyển về Dạ viên ở đi mà…”
Lạc Tuyết Nhàn giơ tay đầu hàng chịu thua khi thấy cô làm nũng, gật đầu đồng ý chuyển về Dạ viên sống một thời gian:”Được rồi, bà chuyển về đây ở một thời gian, cháu đã có con rồi mà vẫn cứ thích làm nũng.”
Buổi tối, Trần Uyển Dư đi đến Dạ viên tìm Dạ Ngân Tuyết, mở cửa phòng cô nhìn thấy Dạ Ngân Tuyết đang đọc kịch bản, cô tiến đến ngồi xuống bên cạnh cất giọng:
“Tiểu Tuyết! Nếu như cậu không quay trở lại làm việc thì cậu sướng nhất rồi.”
“Hửm…” Dạ Ngân Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Trần Uyển Dư, có chút không hiểu ý của bạn mình.
“Bình thường người ta không đi làm thì sẽ ở nhà chăm con nhưng cậu thì không cần, có con rồi mà thân hình vẫn đẹp như vậy thậm chí còn đẹp hơn lúc trước, sống một cuộc sống mà bao người mơ ước.”
Dạ Ngân Tuyết bĩu môi cười mỉm khoác tay qua vai Trần Uyển Dư thì thầm vào tai Trần Uyển Dư khiến cho Trần Uyển Dư giật mình, ngượng ngùng đỏ cả mặt:
“Nếu cậu thích cuộc sống như thế thì hãy mau chóng cùng anh Hoàng Trung kết hôn rồi sinh một tiểu bảo bối đi.”
“Cậu đang nói cái gì vậy chứ?” Trần Uyển Dư đánh nhẹ vào vai Dạ Ngân Tuyết, mặt đã đỏ hết cả lên, da mặt của cô rất mỏng không chịu được những câu nói như thế.
“Cậu ngại cái gì chứ? Hai người cũng quen nhau một thời gian rồi.” Dạ Ngân Tuyết thấy mặt Trần Uyển Dư đỏ lên như thế cô cười không ngừng, rất đáng yêu cô thích nhất chính là chọc cho cô bạn thân của mình đỏ mặt, ngại ngùng.
“Cậu đừng nói nữa lo đọc kịch bản đi mai là phải quay phim rồi đấy mà tớ nghe nói bộ phim lần này được đầu tư rất khủng đó, ngoại trừ công ty của chúng ta đầu tư vào thì còn có công ty L.A đầu tư nữa đấy.” Trần Uyển Dư nhanh trí lảng sang chuyện khác và chuyện này mới là chuyện chính mà cô muốn nói.
“Công ty L.A? Sao đột nhiên công ty đó lại muốn đầu tư vào bộ phim này chứ? Bộ phim này đâu có diễn viên của công ty họ?”
“Tớ cũng không biết điều quan trọng chính là bên công ty của họ có một giám đốc mới vừa từ nước ngoài về, vừa về là vị giám đốc đó đã đầu tư vào phim của chúng ta.”
“Thôi mặc kệ là ai đầu tư tớ không quan tâm chuyện này bây giờ tớ phải chuyên tâm đọc kịch bản đây.”
Trần Uyển Dư bĩu môi về những chuyện người đầu tư là ai Dạ Ngân Tuyết có bao giờ quan tâm đến đâu chứ phim của Dạ Ngân Tuyết lúc nào mà chẳng có nhà đầu tư, cô cười nhẹ rời khỏi phòng cho bạn của mình tập trung.
Sáng hôm sau, tại phim trường đạo diễn vỗ tay vài cái cất giọng rất to gọi mọi người:”Tất cả mọi người dừng tay lại một lúc tập trung lại đây để tôi giới thiệu với mọi người một người.”
Nhân viên trang điểm của Dạ Ngân Tuyết dừng tay, cô đứng dậy cùng Trần Uyển Dư tiến đến xem, đạo diễn tươi cười giới thiệu nhà đầu tư với mọi người:
“Xin giới thiệu với mọi người đây là nhà đầu tư mới của chúng ta giám đốc công ty L.A cậu Lăng An Vũ.”
Dạ Ngân Tuyết, Trần Uyển Dư trợn mắt kinh ngạc, sững sốt, há hốc miệng, Dạ Ngân Tuyết thất thần đầu óc của cô bỗng chốc trở nên trống rỗng, cô không biết mình nên phản ứng như thế nào khi gặp lại anh. Albert nhíu mày, nheo mắt nhìn Lăng An Vũ bằng ánh mắt sắc lạnh, các nhân viên ở đấy cũng không khỏi bất ngờ, sững sốt bởi vì họ cũng biết anh chính là bạn trai cũ của cô.
Lăng An Vũ tiến đến đứng trước mặt của Dạ Ngân Tuyết, gương mặt lạnh lùng không hề lộ ra một chút biểu cảm nào, giơ tay phải của mình ra dùng ngữ điệu lạnh nhạt, xa cách nói với cô:”Lâu rồi không gặp.”
Dạ Ngân Tuyết hoàn hồn cố gắng giữ bình tĩnh, giơ tay ra bắt với anh, nặn ra một nụ cười vô cùng khó coi cất giọng nói:”Lâu rồi không gặp.”