• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Nhã Lệ nghe được tất cả mọi chuyện, cô không ngờ đứa bé vẫn còn sống, cô tuyệt đối không để cho anh của mình hại chết đứa bé, không thể để anh lầm đường lạc lối hại chết một sinh mạng.

Cô chạy đến hét lớn gọi Lăng An Vũ:”Anh hai! Anh bị điên rồi sao? Đó là con của anh đấy, anh thật sự muốn giết chết con của mình sao?”

Lăng An Vũ nhíu chặt đôi mày hỏi:”Nhã Lệ? Tại sao em lại ở đây? Em đừng có xen vào chuyện này, chẳng lẽ em đã quên mẹ chúng ta chết như thế nào rồi sao?”

Dạ Ngân Tuyết bật khóc hét lớn:”Cái chết của mẹ anh không liên quan đến ba tôi, hung thủ thật sự là người của Liễu gia không phải ba tôi, người đó là Châu Kiện Hùng.”

Lăng An Vũ chuyển dời tầm mắt sang nhìn Dạ Ngân Tuyết, ánh mắt anh lạnh lẽo tựa như băng, lời nói lãnh đạm, vô tình cất lên:

“Liễu gia? Bọn chúng là ai? Gia đình tôi không hề biết bọn chúng thì càng không thể gây thù oán với chúng, làm sao bọn chúng lại sát hại mẹ tôi được chứ? Cô nói người đó là Châu Kiện Hùng vậy thì càng vô lý, tôi và ông ta chỉ mới quen biết gần đây không có lý do gì ông ta phải giết mẹ tôi cả, cô muốn bịa chuyện cũng phải bịa có lý một chút.”

“Những lời tôi nói hoàn toàn là sự thật, chỉ cần anh trả con lại cho tôi tôi nhất định sẽ giải thích mọi chuyện, cùng anh vạch trần tội ác của Châu Kiện Hùng.”

“Đừng xem tôi là trẻ lên ba tin lời cô nói, hôm nay tôi sẽ cho các người biết mùi vị mất đi người mình thương yêu nhất là như thế nào?” Lăng An Vũ trừng mắt quát lớn, lời cô nói một chút anh cũng không tin.

Lăng An Vũ giơ đứa bé ra ngoài, nhếch môi cười lạnh nhìn Dạ Ngân Tuyết rồi buông tay ra, đứa bé rơi xuống biển. Dạ Ngân Tuyết hét trong sợ hãi, đau đớn lao đến vách đá, Lăng Nhã Lệ vội chạy đến ôm lấy cô:

“Dưới đó là biển hơn nữa từ đây cách dưới đó hơn 10m chị rơi xuống đó sẽ chết đó.”

Dạ Ngân Tuyết đẩy Lăng Nhã Lệ ra, quay người chạy xuống dưới đấy rồi phóng xuống biển tìm con gái của mình, Dạ Khải Hiên, Albert cũng ngay lập tức phóng xuống theo, bọn người Hạo Dương cùng những thuộc hạ khác đến. Dạ Thành Đông gấp gáp cất giọng bảo:”Các người hãy mau xuống đó tìm Gia Gia, mau lên.”

Mọi người lao xuống biển tìm, Hạ Tử Quyên dìu Lạc Tuyết Nhàn bà sắp không đứng vững được nữa rồi, Dạ Thành Đông ngã khụy xuống đất bất lực. Dạ Khải Hiên bế Dạ Ngân Tuyết lên bờ, cô đã ngất đi.

Lăng Nhã Lệ khóc nức nở đánh Lăng An Vũ không ngừng:”Tại sao anh lại độc ác, nhẫn tâm như thế? Đó là con của anh đó, làm sao anh có thể máu lạnh, vô tình giết chết con ruột của mình chứ?”

Lăng An Vũ một chút áy náy, ray rứt cũng không có, anh thản nhiên rời đi, Lâm Đông cùng những người khác kéo Lăng Nhã Lệ quay về.

Dạ Ngân Tuyết miệng liên tục gọi con gái của mình, tỉnh lại cô đứng dậy, hoảng loạn hỏi mọi người:”Gia Gia! Đã cứu được Gia Gia chưa?”

Nhìn thấy mọi người vẫn còn đang ở dưới biển tìm, cô định tiếp tục xuống dưới biển tìm nhưng bị Dạ Thành Đông, Dạ Khải Hiên, Albert cản lại. Bọn người Hạo Tư cùng các thuộc hạ đi lên, trên tay Hạo Phú cầm một chiếc khăn, gục mặt đau lòng.

Hạ Tử Quyên vội cất giọng lên hỏi:”Sao rồi?”

Hạo Phú giơ chiếc khăn trong tay lên, môi mấp máy không biết phải nói thế nào:

“Chỉ…chỉ…chỉ tìm thấy chiếc khăn này thôi.”

Dạ Ngân Tuyết giật lấy chiếc khăn, đây chính là chiếc khăn quấn Lăng Gia Nghi lúc nãy, lắc đầu không tin được sự thật tàn nhẫn, đau đớn này, cô định chạy ra biển thì ngất lịm đi, Albert đỡ lấy cô rồi cùng mọi người đưa cô đến bệnh viện. Một số thuộc hạ được cử ở lại để tiếp tục tìm kiếm.

Bệnh viện Ái Tâm

Bạch Nhã Băng cùng Lục Dĩ Tường chạy đến hỏi y tá rồi tìm được phòng của Dạ Ngân Tuyết, hai người đi nhanh đến phòng bệnh, Bạch Nhã Băng vội hỏi Hạ Tử Quyên:”Tiểu Tuyết sao rồi?”

Hạ Tử Quyên đau lòng vì mất cháu, vì đứa con gái tội nghiệp của mình, chỉ có thở dài một tiếng đáp lại:”Tiểu Tuyết không sao chỉ là do nó bị đả kích nên mới ngất đi thôi.”

Bạch Nhã Băng choàng tay qua vai Hạ Tử Quyên vỗ nhẹ an ủi:”Tớ đã biết mọi chuyện rồi, cậu đừng quá đau lòng, tớ và Dĩ Tường đã cho người đến đó tìm giúp rồi. Thật không ngờ Lăng An Vũ lại độc ác, tàn nhẫn như thế giết cả con ruột của mình.”

“Lăng An Vũ! Con tuyệt đối sẽ không tha cho cậu ta, con phải bắt cậu ta trả giá với những gì mà cậu ta đã gây ra.” Dạ Khải Hiên siết chặt hai bàn tay lại thành nắm đấm, giận dữ, nghiến răng lên tiếng.

Tại biệt thự, Châu Kiện Hùng hay tin Lăng An Vũ chính tay giết con ruột của mình ông không khỏi kinh ngạc, sững sốt:

“Không ngờ Lăng An Vũ lại có thể ra tay giết cả con ruột của mình, tôi đúng là xem thường cậu ta quá rồi, quá máu lạnh, độc ác, vô tình. Tôi đang nghĩ đến ngày Lăng An Vũ biết được sự thật lúc đó không biết cậu ta sẽ như thế nào? Ngày cậu ta biết được sự thật cũng là ngày cậu ta đi đoàn tụ với con gái của mình.”

Bệnh viện Ái Tâm

Clara, Phương Thần cùng con gái là Phương Tuệ Vi đi đến bệnh viện thăm Dạ Ngân Tuyết, nhìn thấy Hạ Tử Quyên từ phòng bệnh bước ra liền đi nhanh đến hỏi:”Chị! Tiểu Tuyết sao rồi?”

Hạ Tử Quyên có chút ngạc nhiên, tròn mắt hỏi:”Sao ba người lại ở đây? Chẳng phải em cùng Phương Thần đang ở L.E sao? Còn Tuệ Vi thì đang học ở Pháp sao lại xuất hiện ở đây?”

Clara nhanh chóng đáp lại:”Chuyện của Tiểu Tuyết đã đến tai của anh Galvin rồi, anh ấy bảo em và Phương Thần mau chóng quay về xem sao, Tuệ Vi sau khi nghe tin cũng dùng máy bay riêng để bay về đây ngay.”

Hạ Tử Quyên nhíu mày lo lắng hỏi:”Vậy phụ hoàng có biết chuyện này không?”

“Chị yên tâm anh ấy không cho phụ hoàng biết chuyện này, chị hãy mau nói cho em biết bây giờ Tiểu Tuyết sao rồi?” Clara lo lắng cho cháu gái của mình, mất con là một sự đả kích rất lớn đối với một người mẹ Dạ Ngân Tuyết làm sao có thể chịu nổi chứ.

“Tiểu Tuyết vẫn như vậy không chịu ăn uống gì cả, cứ ngồi thờ thẫn như người mất hồn, suốt hai ngày nay toàn phải truyền dinh dưỡng vào cho nó.” Hạ Tử Quyên ủ rũ, đau lòng nói.

“Để con vào khuyên chị ấy.” Phương Tuệ Vi vội mở cửa bước vào trong phòng bệnh.

Hạ Tử Quyên ngoảnh đầu hướng vào phòng bệnh, cất giọng nói:”Hy vọng Tuệ Vi sẽ khuyên được Tiểu Tuyết.”

“Tiểu Tuyết!” Phương Tuệ Vi đi đến ôm lấy Dạ Ngân Tuyết.

Dạ Ngân Tuyết vẫn ngồi im ở đấy như người mất hồn, sắc mặt trắng bệch, Phương Tuệ Vi thấy cô vẫn im lặng liền buông cô ra:”Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết! Chị đừng như vậy, chị đừng làm em sợ.”

Bỗng nhiên, Phương Tuệ Vi hốt hoảng, kinh hãi khi nhìn thấy cổ tay của Dạ Ngân Tuyết đang chảy máu, Phương Tuệ Vi gấp gáp chạy ra ngoài, lớn tiếng gọi:

“Bác sĩ! Bác sĩ!”

Phương Thần kéo tay con gái của mình hỏi cô:”Tuệ Vi! Có chuyện gì vậy con? Sao con lại hốt hoảng gọi bác sĩ thế?”

Phương Tuệ Vi bật khóc nói với mọi người:”Tiểu Tuyết…Tiểu Tuyết chị ấy cắt cổ tay tự tử.”

Hạ Tử Quyên kinh hãi chạy nhanh vào trong vội sơ cứu vết thương, bác sĩ nhanh chóng đến cứu Dạ Ngân Tuyết.

Công ty giải trí L.A

Dạ Khải Hiên đi đến công ty L.A với gương mặt đằng đằng sát khí, lãnh đạm nói với tiếp tân:”Tôi muốn gặp giám đốc Lăng của các người.”

Nữ nhân viên tiếp tân rợn người với gương mặt lạnh lẽo, đáng sợ của Dạ Khải Hiên, cố cười hỏi anh:”Xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?”

“Không, cô cứ báo với Lăng An Vũ là có Dạ Khải Hiên đến tìm là được rồi.”

Nữ tiếp tân ấy vừa nghe đến ba chữ Dạ Khải Hiên liền ngay lập tức gọi điện thông báo ngay, những nhân viên khác cũng đồng loạt hướng mắt nhìn anh, ai chẳng biết Dạ Khải Hiên chính là người thừa kế tập đoàn Dạ thị là người không nên đắc tội.

Nữ nhân viên tiếp tân mỉm cười nói với Dạ Khải Hiên:”Giám đốc Lăng cho mời anh lên đó ạ.”

Dạ Khải Hiên được nhân viên dẫn lên phòng làm việc của Lăng An Vũ, Lăng An Vũ thấy Dạ Khải Hiên bước vào liền đứng dậy cười như không, cất giọng hỏi:

“Không biết hôm nay giám đốc Dạ đến đây là có chuyện gì?”

Dạ Khải Hiên không nói không rằng một mạch bước nhanh đến đấm vào mặt của Lăng An Vũ, nắm cổ áo của Lăng An Vũ trừng trừng mắt, quát lớn:

“Cậu còn dám hỏi là đến đây có chuyện gì sao hả? Hôm nay tôi đến đây chính là muốn giết chết cậu đền mạng cho cháu gái của tôi.”

Lăng An Vũ cười khẩy một tiếng, nghênh mặt bình thản đáp trả:”Có bản lĩnh thì anh cứ giết đi, tôi thấy em gái của anh vẫn còn rất yêu tôi đấy nếu anh giết tôi rồi thì không biết em gái của anh sẽ như thế nào?”

“Khốn nạn, cậu còn dám nhắc đến Tiểu Tuyết sao? Cậu có biết suốt hai ngày nay Tiểu Tuyết không ăn không uống, bác sĩ chỉ có thể truyền dinh dưỡng cho em ấy thôi không? Cậu khiến em tôi sống không bằng chết như vậy cậu thật sự vui sao?” Dạ Khải Hiên như muốn phát điên giết chết Lăng An Vũ ngay lập tức khi dám nhắc đến Dạ Ngân Tuyết.

“Vui chứ, tôi chính là mong thấy bộ dạng đó của cô ta, tôi muốn các người từng người từng người một sống không bằng chết.” Lăng An Vũ trợn trừng mắt, nhẫn tâm, vô tình đáp lại một cách tuyệt tình.

“Tiểu Tuyết đúng là mắt mù mới yêu cậu, tôi nhất định sẽ bắt cậu phải trả giá với những gì mà cậu đã gây ra.”

Tiếng chuông điện thoại của Dạ Khải Hiên bỗng vang lên, lấy điện thoại ra thấy người gọi đến là mẹ của mình, anh vội nghe máy, bên kia Hạ Tử Quyên ngay lập tức lên tiếng nói với anh:

“Tiểu Hiên! Tiểu Tuyết cắt cổ tay tự vẫn rồi, bác sĩ đang cấp cứu, con hãy mau đến đây đi.”

“Sao chứ? Tiểu Tuyết tự vẫn? Con đến ngay.” Dạ Khải Hiên cúp máy, vội vàng rời đi.

Trước khi đi, Dạ Khải Hiên quay đầu lại nhìn Lăng An Vũ với ánh mắt giận dữ, căm phẫn, nghiến răng cất tiếng:”Tiểu Tuyết đã tuyệt vọng đến mức phải như vậy rồi, bây giờ thì cậu đã vừa lòng hả dạ chưa?”

Nhìn Dạ Khải Hiên nhanh chóng rời khỏi, Lăng An Vũ cũng vội bước theo nhưng đến cửa anh dừng lại, quay người trở về ghế làm việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK