Lăng An Vũ quay về nhà với dáng vẻ thất thần, trầm tư, Lăng Nhã Lệ thấy anh của mình như thế liền tiến đến kéo tay của anh hỏi:
“Anh hai! Anh làm sao vậy? Sao trông anh lại thất thần như thế? Đã có chuyện gì sao?”
Lăng An Vũ đột ngột nắm lấy cánh tay của Lăng Nhã Lệ, nét mặt nghiêm túc hỏi cô:”Nhã Lệ! Anh hỏi em lúc trước là ai đã nói với em chuyện Dạ Ngân Tuyết bị sảy thai?”
Lăng Nhã Lệ có chút ngạc nhiên khi Lăng An Vũ hỏi về chuyện đấy, cô không nghi ngờ gì nhiều chỉ kể lại cho anh biết:
“Là chị Uyển Dư đã nói cho em biết, lúc đó em định đến biệt thự thăm chị Tiểu Tuyết nhưng thấy chị Uyển Dư gấp gáp đi đâu đó em mới lại hỏi thì mới biết chị Tiểu Tuyết bị người ta truy sát rồi bị sảy thai.”
Anh nhíu chặt đôi mày nhìn Lăng Nhã Lệ chằm chằm không chớp mắt hỏi:”Em thật sự chắc chắn Dạ Ngân Tuyết đã bị sảy thai sao?”
Lăng Nhã Lệ gật đầu khẳng định chắc nịch:”Vâng, lúc đầu em cũng không tin mấy nên đã âm thầm đi theo chị Uyển Dư đến bệnh viện, đến đó thì mọi người ai đấy đều buồn bã, đau lòng về chuyện của chị Tiểu Tuyết, thấy bọn họ như thế em mới thật sự tin là chị Tiểu Tuyết thật sự đã bị sảy thai.”
Lăng An Vũ càng nhíu chặt đôi mày của mình hơn, em gái của anh đã quá ngây thơ rồi với độ nhạy bén của những người ở Dạ gia thì chắc chắn đã biết Lăng Nhã Lệ âm thầm theo dõi từ lâu, bọn họ đã cùng nhau diễn kịch để cô thật sự tin là Dạ Ngân Tuyết đã sảy thai.
Cô hơi híp mắt nhìn Lăng An Vũ, ánh mắt nghi hoặc hỏi anh:”Tại sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?”
Lăng An Vũ khẽ lắc đầu cười nhạt trả lời:”Không có gì, chỉ là anh thắc mắc mọi chuyện là như thế nào thôi, lúc trước em chỉ nói sơ qua chuyện này cho anh biết thôi lúc đó anh vẫn còn ngỡ ngàng, sững sốt bây giờ anh chợt nhớ ra nên muốn hỏi kĩ thôi.”
Hiện tại anh vẫn chưa thể nói cho cô biết chuyện đứa bé vẫn còn, với tính cách của cô thì anh dám chắc rằng cô sẽ đến tìm Dạ Ngân Tuyết hỏi rõ không chừng còn ở đó với cháu của mình luôn, anh tuyệt đối không được để bất kì ai làm hỏng kế hoạch của mình.
Dạ viên
Dạ Ngân Tuyết dỗ Lăng Gia Nghi ngủ xong liền đi xuống lầu uống nước, cô nhìn thấy Hạo Tư đang bê một cái thùng giấy đi ra ngoài, cô vừa bước đến chỗ Hạo tư vừa gọi:”Chú Hạo Tư! Chú Hạo Tư!”
Hạo Tư dừng bước quay người lại:”Có chuyện gì thế?”
Dạ Ngân Tuyết nhìn cái thùng giấy ấy thắc mắc hỏi Hạo Tư:”Trong thùng giấy này chứa cái gì thế? Chú muốn mang nó đi đâu?”
Từ trước đến giờ Dạ Ngân Tuyết không quan tâm đến mấy chuyện như thế này nhưng không hiểu vì sao đột nhiên cô lại thắc mắc muốn biết bên trong thùng giấy chứa những gì?
Hạo Tư mỉm cười nói cho cô biết:”Cũng không có gì chỉ là một số tư liệu của Liễu gia thôi bây giờ không cần dùng đến nữa nên chú muốn mang nó vứt đi.”
Cô mở thùng giấy ra xem bên trong nhìn thấy một khung hình cũ kĩ cô liền cầm lên xem, Hạo Tư không nhanh không chậm nói cho cô biết:
“Đây là hình chụp tất cả thành viên trong đình của Liễu gia, cứ tưởng sẽ điều tra được gì từ khung hình này rốt cuộc vẫn không thu được gì.”
Dạ Ngân Tuyết chăm chú quan sát từng thành viên trong Liễu gia, những ngón tay của cô bỗng siết chặt khung hình, ánh mắt dừng lại ở một thành viên khá nhỏ tuổi trong đấy, mặt cô biến sắc khi nhìn thấy vết sẹo trên tay của thành viên ấy.
Hạo Tư thấy cô đứng trầm tư nhìn khung hình bèn lên tiếng:”Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết! Cháu làm sao vậy? Sao đứng ngẩn người ra thế?”
Dạ Ngân Tuyết bấy giờ mới giật mình hoàn hồn, nhìn Hạo Tư cười gượng gạo, lắc đầu nói:
“Dạ không có gì, tại tấm hình này cũ quá cháu nhìn không rõ các thành viên nên cháu mới chăm chú để nhìn kĩ hơn thôi.”
Vừa nói cô vừa đặt khung hình vào lại trong thùng giấy, Hạo Tư không một chút nghi ngờ gì mang thùng giấy ấy đi.
Dạ Ngân Tuyết vội bước nhanh lên phòng, ngồi xuống giường ánh mắt nghi hoặc, hoảng loạn, cô đã từng nhìn thấy vết sẹo ấy trên tay của Châu Kiện Hùng, nhìn người thiếu niên trong khung hình thì cô đoán chừng bây giờ thiếu niên ấy chắc cũng cỡ tuổi của Châu Kiện Hùng. Chẳng lẽ Châu Kiện Hùng là người của Liễu gia? Không được, cô phải điều tra kĩ chuyện này.
Bây giờ Dạ Ngân Tuyết chỉ cần nhớ đến lúc nãy ông ta có ý đồ với cô là cô sởn gai ốc, nếu Châu Kiện Hùng thật sự là người của Liễu gia thì lúc nãy có thể cô đã chết dưới tay của ông ta rồi.
Dạ Ngân Tuyết bỗng đứng dậy chạy xuống lầu tìm Hạo Tư, thấy Hạo Tư chuẩn bị rời khỏi Dạ viên liền gọi:”Chú Hạo Tư!”
Hạo Tư quay người lại nhìn Dạ Ngân Tuyết, cô mỉm cười hỏi:”Chú Hạo Tư! Lúc nãy trong khung hình cháu nhìn thấy một cậu bé vô cùng đáng yêu, trẻ nhất trong đó, chú có biết cậu bé đó là ai không ạ?”
Hạo Tư nheo mắt nhớ lại rồi nói với cô:”À…người đó là con trai của Liễu Tô Thành tên là Liễu Hạo.”
“Trong lần đó Liễu Hạo cũng đã chết rồi sao chú?”
“Ừm…chú cùng mấy người nữa đã tìm thấy thi thể của cậu ta ở gần đó.” Hạo Tư gật đầu đáp lại, Hạo Tư nheo mắt nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc:
“Sao đột nhiên cháu lại quan tâm đến cậu ta vậy?”
Dạ Ngân Tuyết khẽ lắc đầu cười cười đáp:”Tại cháu thấy cậu ta khá đáng yêu lại trẻ như thế vừa nhìn đã có ấn tượng tốt đáng tiếc lại là người của Liễu gia.”
Hạo Tư gật gù bề ngoài tỏ vẻ không nghi ngờ gì nhưng anh dám chắc rằng Dạ Ngân Tuyết có điều gì đó bất thường, chuyện này anh nhất định phải báo lại với Dạ Thành Đông và Hạ Tử Quyên.
Sáng hôm sau, Dạ Ngân Tuyết cùng Trần Uyển Dư và Albert đi đến phim trường, đứng trong phòng thay đồ Dạ Ngân Tuyết nhìn thấy Châu Kiện Hùng cùng Lăng An Vũ đến, cô vội lấy điện thoại ra nhắn tin cho Châu Kiện Hùng:
“Liễu Hạo! Không ngờ ông vẫn còn sống đấy, tôi tìm ông lâu lắm rồi.”
Nghe tiếng chuông tin nhắn, Châu Kiện Hùng mở điện thoại ra xem, nét mặt của Châu Kiện Hùng ngay tức khắc đanh lại, tối sầm, đôi mày nhíu chặt đi sang chỗ khác nhắn tin đáp lại:”Ai?”
Dạ Ngân Tuyết nép mình vào cánh cửa quan sát từng cử chỉ, nét mặt của Châu Kiện Hùng, trong tin nhắn ông ta hoàn toàn không hề phủ nhận việc này hơn nữa sắc mặt căng thẳng, lo lắng của Châu Kiện Hùng đã khiến cho cô hoàn toàn chắc chắn rằng Châu Kiện Hùng chính là Liễu Hạo.
Trần Uyển Dư thấy Dạ Ngân Tuyết đứng ở cửa liền bước đến vỗ vai gọi cô:”Tiểu Tuyết!”
Chỗ Châu Kiện Hùng đứng gần với phòng thay đồ, Dạ Ngân Tuyết nghe Trần Uyển Dư gọi liền giật nảy mình quay người lại che miệng bạn của mình khẽ nói:
“Cậu đừng nói lớn, Châu Kiện Hùng đang ở bên ngoài đấy.”
“Châu Kiện Hùng ở ngoài thì làm sao? Có chuyện gì mà cậu phải lén la lén lút vậy chứ?” Trần Uyển Dư ngơ ngác không hiểu Dạ Ngân Tuyết đang nói gì? Tại sao lại phải trốn Châu Kiện Hùng chứ?
Dạ Ngân Tuyết đưa ngón tay lên miệng suỵt một tiếng:”Cậu nói khẽ thôi, cậu còn nhớ tớ đã từng nói với cậu là người luôn muốn giết tớ là người của Liễu gia không?”
Trần Uyển Dư gật gật đầu, tất nhiên là cô còn nhớ chứ, người luôn truy sát bạn thân của mình làm sao mà cô không nhớ cho được. Mắt Trần Uyển Dư bỗng trợn ngược cô dường như đã hiểu ra ý của Dạ Ngân Tuyết:
“Tiểu Tuyết! Ý của cậu là…”
Dạ Ngân Tuyết khẽ gật đầu đáp lại:”Đúng vậy, Châu Kiện Hùng chính là người đó, ông ta tên thật là Liễu Hạo là con trai của người đứng đầu Liễu gia năm đó.
Tối qua, tớ vô tình nhìn thấy tấm ảnh gia đình của Liễu gia vừa nhìn tớ đã nhận ra ngay bởi vì trên tay của ông ta cũng có vết sẹo giống hệt người trong hình.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Ông ta đang ở bên cạnh chúng ta có thể ra tay với cậu bất cứ lúc nào đấy.” Trần Uyển Dư lo lắng, hoang mang sợ Châu Kiện Hùng sẽ ra tay với Dạ Ngân Tuyết.
“Cậu đừng hoảng, trước mắt chúng ta cứ bình thường quan sát ông ta là được rồi, đừng để cho ông ta nghi ngờ gì cả.”
Hai người các cô tiếp tục nghe lén, quan sát xem Châu Kiện Hùng sẽ làm gì tiếp theo, Châu Kiện Hùng đứng bên ngoài gọi cho thuộc hạ của mình:
“Hãy mau điều tra số điện thoại mới vừa nhắn tin cho tôi.”
Dạ Ngân Tuyết giật mình hoảng hốt cô quên mất chuyện này, quay sang vội vàng, khẩn trương nói với Trần Uyển Dư:
“Nguy rồi, tớ quên mất vụ ông ta có thể điều tra được chuyện này lỡ như ông ta điều tra ra được là tớ thì sao đây?”
Trần Uyển Dư trợn mắt ngay lập tức hoảng loạn theo Dạ Ngân Tuyết, gãi đầu đi qua đi lại nghĩ cách:”Đúng rồi, hủy sim, hủy sim đi, được hay không thì chúng ta cũng làm đại đi.”
Dạ Ngân Tuyết vừa định tháo sim ra thì bỗng nghe bên ngoài Châu Kiện Hùng tức giận quát lớn:”Một lũ vô dụng chỉ có một số điện thoại cũng không tra ra được, nuôi các người đúng là tốn cơm.”
Cô ngoảnh đầu lại nhìn Trần Uyển Dư với đôi mắt mở to, ngơ ngác nói:
“Châu Kiện Hùng không điều tra ra được? Ai đã giúp chúng ta thế?”
Trần Uyển Dư lắc đầu cô cũng thắc mắc là ai đã giúp che giấu, chuyện này ngoài hai người các cô còn có người khác biết sao?
Các cô không nghĩ nhiều nữa bây giờ Dạ Ngân Tuyết phải nhanh chóng thay quần áo để quay phim. Bước ra ngoài, Albert tiến đến khẽ chau mày hỏi:
“Sao em thay đồ lâu quá vậy? Bình thường em thay đồ rất mau mà.”
Trần Uyển Dư nhăn nhó, gãi đầu không biết phải giải thích làm sao, Dạ Ngân Tuyết cười nhẹ nhanh trí nói với Albert:
“Do bộ đồ này chật quá nên bọn em mới thay lâu như vậy, chắc do dạo này em ăn nhiều nên đã mập lên rồi.”
Vừa dứt câu, Dạ Ngân Tuyết đã kéo Trần Uyển Dư đi nhanh cô sợ nếu còn ở đó nữa chắc Albert sẽ nghi ngờ mất. Albert nhăn mặt nhíu mày nghi hoặc, lẩm bẩm trong miệng:
“Mập lên sao? Em ấy mới vừa xuất viện trong bệnh viên không ăn được gì nhiều, vừa xuất viện lại bắt đầu làm việc làm sao có thể mập lên được chứ?”
Quay xong, Dạ Ngân Tuyết tiến đến nói với đạo diễn:”Đạo diễn! Tôi sẽ tạm ngưng công việc một thời gian, đáng lẽ ra hôm nay tôi sẽ không đến đây quay nhưng có chút việc với lại tôi cũng muốn nói với ông một tiếng về chuyện này.”
Đạo diễn trợn mắt kinh ngạc, gấp gáp cất giọng nói:”Selina! Cô là nữ chính, cô ngưng công việc một thời gian thì chúng tôi làm sao mà có thể quay được nữa chứ?”
“Ông yên tâm toàn bộ mọi chi phí tổn thất tôi đều sẽ chi trả, chỉ là một thời gian ngắn thôi rất nhanh tôi sẽ trở lại quay phim thôi.”
Đạo diễn thở dài một hơi, cô đã nói như vậy thì ông còn biết nói gì hơn nữa ai bảo cô là người có tiền, có quyền chứ.