• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh viện Ái Tâm

Một tuần trôi qua, Dạ Ngân Tuyết đã hoàn toàn hồi phục sức khỏe cô kéo tay áo của Dạ Thành Đông nũng nịu, năn nỉ:”Ba! Ba hãy cho con xuất viện đi ba nhìn xem con đã khỏe rồi, con không muốn ở trong bệnh viện nữa đâu.”

Dạ Thành Đông thật sự không chịu nổi khi con gái của mình làm nũng, anh gật đầu đồng ý dù sao về nhà cũng tốt được chăm sóc kỹ hơn:”Thôi được rồi, con đừng có làm nũng nữa ba chịu thua con rồi.”

Dạ viên

Đúng là quay về nhà chính là thoải mái nhất, Dạ Ngân Tuyết bế con gái đi lên phòng đặt con xuống giường rồi nằm dài lên giường vui vẻ chơi đùa, Trần Uyển Dư bước vào ngồi xuống cất giọng nói với cô:

“Tiểu Tuyết! Bạch Kiều gọi điện đến hỏi cậu khỏe chưa có thể đến quay trở lại làm việc được chưa kìa.”

“Được chứ, ngày mai tớ sẽ bắt đầu quay lại làm việc tay chân ngứa ngáy lắm rồi.” Dạ Ngân Tuyết ngồi dậy vui vẻ đáp lại.

“Vậy để tớ đi gọi điện cho chị ấy xong rồi tớ còn phải đi xuống lầu mang tất cả quà tặng của fan cậu vào đây nữa.”

“Nữa sao?” Dạ Ngân Tuyết ngạc nhiên, nâng mày hỏi Trần Uyển Dư, từ lúc cô nằm bệnh viện đến giờ có rất nhiều fan đứng ở trước bệnh viện nếu không phải cô cho người ra báo tình hình chắc họ đứng ở đó mãi rồi gửi quà đến suốt một tuần quà của cô đã nhiều vô số kể.

“Tất nhiên rồi, fan vừa mới hay tin cậu xuất viện liền gửi quà đến tận đây luôn đấy, bây giờ dưới phòng khách chất đầy hoa và quà của cậu thôi tớ phải xuống giúp mọi người mang lên.”

“Vậy thì tớ cũng xuống giúp.” Dạ Ngân Tuyết vừa định xuống giường thì bị Trần Uyển Dư cản lại:”Thôi không cần đâu, cậu ở đây chơi với Gia Gia đi.”

Buổi chiều, Dạ Ngân Tuyết cùng Trần Uyển Dư rời khỏi Dạ viên hai người các cô nói với mọi người rằng đi mua sắm nhưng thực chất chính là đi chụp hình quảng cáo, Albert ngồi trên xe cất giọng nói trầm khàn của mình lên:

“Hai em hay thật đấy dám nói dối mọi người là đi mua sắm. Tiểu Tuyết! Em thật sự là một người rất cuồng công việc đó.”

Dạ Ngân Tuyết cười hì hì nói với anh:”Anh đừng nói chuyện này với mọi người em sẽ đãi anh một bữa ăn.”

Albert nâng mày, nhếch môi cười đáp lại:”Em nghĩ anh là người thiếu một bữa ăn sao? Nhưng bữa ăn này là do đại minh tinh chúng ta mời nên anh không thể từ chối được.”

Cô cười tít mắt, thật may mắn khi có người anh họ quá tốt như vậy cho dù có bị phát hiện thì cô cũng có Albert chống đỡ, nói giúp anh mà mở lời thì cô sẽ thoát nạn.

Đến nơi, Dạ Ngân Tuyết bắt đầu thay đồ rồi ngồi xuống trang điểm, gương mặt của cô bỗng cứng đờ, mắt mở to đứng bật dậy khi nhìn thấy Lăng An Vũ đến:

“Tại sao anh lại ở đây?”

Lăng An Vũ mặt lạnh như băng không nhanh không chậm trả lời:”Đây là sản phẩm của công ty tôi tôi đến đây để quan sát là đều hiển nhiên.”

Albert kéo tay Trần Uyển Dư khẽ chau mãy hỏi:”Trước khi nhận hợp đồng này em không điều tra kĩ sao?”

Trần Uyển Dư nhăn mặt nhíu mày lắc đầu:”Em quên mất nhưng đâu ngờ lại trùng hợp đến như vậy chứ.”

Dạ Ngân Tuyết không nói gì vẻ mặt trầm ngâm ngồi xuống tiếp tục trang điểm, trang điểm xong cô bắt đầu chụp hình. Lâm Đông từ bên ngoài đi vào khẽ nói vào tai Lăng An Vũ:

“Giám đốc! Chúng ta không thể điều tra được thân phận của tên vệ sĩ đó chỉ biết hắn tên là Đình Duy mà thôi.”

Lăng An Vũ nhíu chặt đôi mày quan sát Albert, rốt cuộc Albert là ai? Tại sao lại không thể điều tra được chứ?

Nam Hoàng Trung đi vào vỗ vai Trần Uyển Dư, cô quay lại vừa thấy anh liền cười tươi, bất ngờ:”Hoàng Trung? Tại sao anh lại đến đây?”

Anh vừa nói vừa tiến đến khoác vai của cô:”Anh đến đây để đón em, một lát nữa Tiểu Tuyết hoàn thành công việc thì em ấy sẽ về cùng với Al…về cùng với Đình Duy còn em thì về cùng anh.” Xém chút nữa là anh để lộ thân phận của Albert rồi.

Albert gương mặt nghiêm nghị, hắng giọng lên tiếng:”Hai người ân ân ái ái như vậy trước mặt tôi như vậy có cảm thấy cắn rứt lương tâm không hả?”

“Không cắn rứt.” Trần Uyển Dư cùng Nam Hoàng Trung nhìn nhau bật cười đồng thanh đáp trả.

Dạ Ngân Tuyết dừng chụp một lúc đi về phía ba người, cô nâng mày cười mỉm hỏi Nam Hoàng Trung:”Đến đây đón bạn gái sao?”

Nam Hoàng Trung nhướng nhướng mày như một lời đáp lại với Dạ Ngân Tuyết, cô khẽ cười vỗ vỗ vai Albertnói:”Thôi em phải đi vào trong thay đồ để chụp tiếp đây. Uyển Dư! Cậu không cần phải vào trong cùng tớ đâu một mình tớ được rồi, hai người cứ ở đây phát cẩu lương cho anh ấy ăn đi, tớ không ăn đâu.”

Albert trầm mặt xuống lườm lườm Dạ Ngân Tuyết rồi khoanh tay nhìn Nam Hoàng Trung và Trần Uyển Dư thầm nói trong lòng:”Rõ ràng mình là người tại sao lại phải ăn thức ăn của chó vậy chứ?”

Đang thay đồ, Dạ Ngân Tuyết nghe tiếng mở cửa phòng cô vội vàng mặc đồ vào quay người lại nhìn thấy Châu Kiện Hùng đang khóa cửa lại, cô bước ra trừng mắt, nhíu mày, lạnh lùng cất giọng hỏi:

“Ông vào đây làm gì? Ông không biết tôi đang ở trong đây thay đồ sao?”

Châu Kiện Hùng từ từ tiến đến, vẻ mặt gian tà, ánh mắt chứa đầy dục vọng hai bàn tay xoa xoa nở nụ cười khiến cô thấy kinh tởm cất giọng đáp lại:

“Tôi tất nhiên là biết cô đang ở trong đây thay đồ nên tôi mới vào.”

Chát! Châu Kiện Hùng vừa mới vuốt lướt ngang qua gương mặt của Dạ Ngân Tuyết liền bị cô tát một bạt tay, trợn trừng mắt, lãnh đạm nói:”Chú ý hành động của ông chút đi. Tôi nói cho ông biết đừng có bao giờ dùng cái bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào người tôi.”

Châu Kiện Hùng hừng hực lửa giận trong người nhưng ông phải kìm nén lại, ông mỉm cười thích thú nhìn Dạ Ngân Tuyết:”Đanh đá thật, đúng là không giống những người phụ nữ khác, tôi thích cô rồi đấy.”

Dạ Ngân Tuyết nhếch môi cười lạnh chậm rãi cất tiếng cảnh cáo:”Châu Kiện Hùng! Tôi cảnh cáo ông tốt nhất là đừng động đến tôi nếu không tôi sẽ cho ông biết tay đấy.”

Cô quay người rời đi, bước đến cánh cửa cô quay đầu nói:”Ông hãy từ bỏ cái ý định bẩn thỉu trong đầu của ông đi nếu không tôi sẽ cho ông khỏi sinh đẻ gì luôn đấy.”

Châu Kiện Hùng nhìn theo bóng lưng của Dạ Ngân Tuyết hừ lạnh một tiếng:”Tôi không tin là tôi không ăn được cô.”

Dạ Ngân Tuyết bước ra với vẻ mặt khó coi, Trần Uyển Dư nhìn thấy Châu Kiện Hùng bước ra khỏi phòng thay đồ liền vội chạy đến hỏi cô:”Tiểu Tuyết! Có chuyện gì thế? Tại sao Châu Kiện Hùng lại bước ra từ phòng thay đồ? Ông ta đã làm gì cậu rồi?”

Albert cùng Nam Hoàng Trung tiến nhanh đến nhíu mày lo lắng, Dạ Ngân Tuyết khẽ lắc đầu trả lời:”Tớ vừa bị ông ta sàm sỡ nhưng đã không sao rồi tớ đã cho ông ta một bạt tai và cũng cảnh cáo rồi.”

“Lúc đó sao em không gọi anh vào chứ? Anh sẽ cho ông ta đi đầu thai luôn.” Albert tức giận, thật sự không ngờ Châu Kiện Hùng lại dám sàm sỡ em gái của mình.

“Bây giờ em cũng đã không sao, nếu ông ta còn dám có lần sau thì em sẽ để cho anh xử lý.”

Lăng An Vũ đứng ở đấy nghe hết những gì mà cô cùng mọi người nói, anh cười nhạt rồi giơ một ngón tay lên, Lâm Đông gật đầu hiểu ý của anh.

Chụp hình xong, Dạ Ngân Tuyết cùng mọi người chuẩn bị về thì nhận được cuộc gọi từ Hạ Tử Quyên gọi đến:”Alo mẹ!”

Bên kia điện thoại giọng nói của Hạ Tử Quyên gấp gấp, khẩn trương đáp lại:”Tiểu Tuyết! Gia Gia bị sốt cao ba mẹ cùng bà nội đang đưa nó đến bệnh viện con hãy mau đến đi.”

“Vâng, con đến ngay.” Dạ Ngân Tuyết lo lắng cất điện thoại vội vàng nói với mọi người:”Chúng ta hãy mau đến bệnh viện thôi Gia Gia sốt cao ba mẹ đang đưa nó đến bệnh viện.”

“Sao chứ? Vậy thì chúng ta mau đi đến đó thôi.” Albert kinh ngạc nhanh chóng cùng cô, Trần Uyển Dư và Nam Hoàng Trung đến bệnh viện.

Lăng An Vũ nheo mắt thắc mắc hiếu kì trong đầu ngay lập tức hiện lên một câu hỏi:”Gia Gia là ai?”

Anh cùng Lâm Đông nhanh chóng đi theo bọn người Dạ Ngân Tuyết.

Bệnh viện Ái Tâm

Dạ Ngân Tuyết chạy không kịp thở vào bệnh viện, Hạo Phú đứng đợi cô ở cửa vừa nhìn thấy cô liền vẫy tay rồi cùng cô nhanh chóng đi vào trong.

Dạ Ngân Tuyết thở gấp nắm tay Hạ Tử Quyên vội hỏi:”Mẹ! Gia Gia sao rồi?”

“Gia Gia không sao rồi lát nữa chúng ta sẽ đưa Gia Gia về nhà rồi bảo y tá đến chăm sóc, con cứ yên tâm.” Hạ Tử Quyên vỗ vỗ bàn tay của cô trấn an.

Dạ Ngân Tuyết gật gật đầu thở phào nhẹ nhõm trong lòng:”Con sẽ dời lại toàn bộ công việc để ở nhà chăm sóc cho Gia Gia.”

Trần Uyển Dư không nhanh không chậm lên tiếng:”Tớ sẽ đi sắp xếp mọi chuyện cho cậu.”

Lăng Gia Nghi được y tá bế ra ngoài, Dạ Ngân Tuyết bước nhanh đến bế con gái của mình:”Con gái của mẹ, con có biết con làm cho mẹ lo lắng đến cỡ nào không hả? Bây giờ thì chúng ta về nhà thôi.”

Lăng An Vũ nghe bốn chữ “con gái của mẹ” liền trợn mắt kinh ngạc, anh gần như chết đứng ở đấy, anh không biết mình phải phản ứng như thế nào. Lâm Đông há hốc miệng, tròn mắt môi mấp máy nói với anh:

“Giám đốc! Chẳng phải Nhã Lệ tiểu thư bảo con của Selina tiểu thư đã mất rồi sao? Vậy tại sao…nói vậy là bọn họ đã lừa chúng ta sao?”

Lăng An Vũ siết chặt hai bàn tay lại, đôi mắt có chút đỏ anh vẫn chưa khỏi sững sốt trước chuyện này, anh quay người rời đi từng bước chân đều vô cùng nặng nề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK