Nước L.E, hoàng cung
Vua Elmer khi vừa nghe tin Dạ Ngân Tuyết xảy ra chuyện thì ôm ngực trái của mình đau đớn rồi ngất đi, Galvin vội đỡ lấy cha của mình hét lớn:
“Mau gọi bác sĩ! Mau lên!”
Thành phố B
Dạ Thành Đông, Hạ Tử Quyên, Dạ Khải Hiên cùng một số fan hâm mộ của cô cũng đến nơi, ở đấy có rất nhiều phóng viên liên tục chụp hình đưa tin, Dạ Thành Đông vừa dìu Hạ Tử Quyên vừa hỏi Trần Uyển Dư:
“Rốt cuộc mọi chuyện là sao? Con hãy mau kể cho chú nghe.”
“Con cũng không biết con chỉ biết con đi lựa quần áo cho Tiểu Tuyết để cho cậu ấy thay quay cảnh sau nhưng khi đi ra thì không thấy cậu ấy đâu, con cùng anh Hoàng Trung và những người khác đi tìm thì nhìn thấy Roxy đang bị thương rất nặng nằm dưới đất, tụi con tiếp tục đi tìm thì thấy giày của Tiểu Tuyết ở trên vách đá.” Vừa kể Trần Uyển Dư vừa khóc nức nở.
Dạ Thành Đông cố gắng kìm nén cơn giận dữ, anh thật sự muốn biết là ai có gan dám hãm hại con gái của mình hết lần này đến lần khác:
“Hạo Dương! Cậu hãy mau điều tra cho tôi rốt cuộc là ai đã hãm hại Tiểu Tuyết.”
“Vâng! Lão đại!” Hạo Dương gật đầu gương mặt vô cùng nghiêm túc, anh đã chứng kiến Dạ Ngân Tuyết từ nhỏ đến khi lớn lên anh luôn xem Dạ Ngân Tuyết là con gái của mình nên anh không thể nào bỏ qua chuyện này được.
Trợ lý của Tạ Anh Minh bước đến khẽ nói vào tai của Tạ Anh Minh:
“Chủ tịch! Tôi điều tra ra được Châu Di Giai có liên lạc qua lại với một đám người đám người đó chuyên đâm chém, giết người chỉ cần có tiền là có thể sai khiến bọn họ làm bất cứ việc gì.”
Hai bàn tay của Tạ Anh Minh siết chặt lại hình nắm đấm, đôi mắt trở nên đáng sợ vô cùng, nghiến răng hỏi:
“Bây giờ cô ta đang ở đâu? Cậu có điều tra được không?”
“Dạ hiện tại cô ta cũng đang ở thành phố B này ở khách sạn cách đây không xa.”
Tạ Anh Minh vừa nghe như thế liền đi nhanh đến xe rồi bảo trợ lý lái nhanh chạy một mạch đến khách sạn Châu Di Giai đang ở.
Đến khách sạn, Tạ Anh Minh bước nhanh đến chỗ lễ tân:
“Tôi muốn hỏi một cô gái tên là Châu Di Giai cô ta đang ở phòng nào vậy?”
Lễ tân cúi đầu chào anh rồi trả lời:”Xin lỗi anh! Chúng tôi không thể tiết lộ chuyện này.”
Tạ Anh Minh tức tối không biết phải làm gì anh vô tình nhìn thấy một người bạn cũ xuất hiện ở đó, cô lễ tân nhìn thấy liền bước ra khom người chào hỏi:
“Giám đốc!”
Người đàn ông ấy khẽ gật đầu chào lại, nhìn thấy Tạ Anh Minh người đàn ông ấy liền bước đến vui vẻ cất lời:
“Anh Minh! Tại sao cậu lại ở đây? Cậu đến đây du lịch sao?”
“A Kiện! Cậu là giám đốc của khách sạn này sao?” Tạ Anh Minh nhanh chóng hỏi.
“Đúng vậy! Mà sao thấy sắc mặt của cậu khó coi quá vậy?”
“Tôi muốn nhờ cậu một chuyện có được không?”
“Được! Cậu cứ nói đi nếu giúp được tôi sẽ giúp.”
“Tôi muốn tìm gặp một người cô ta đang ở khách sạn này tôi muốn biết cô ta đang ở phòng nào? Cậu hãy giúp tôi cậu yên tâm tôi sẽ không gây rắc rối cho khách sạn của cậu đâu.”
“Được! Tôi sẽ giúp cậu.”
Rất nhanh, Tạ Anh Minh đã biết được số phòng của Châu Di Giai anh cùng trợ lý của mình đi thẳng lên phòng, đến đúng số phòng Tạ Anh Minh gõ cửa.
“Ai vậy?” Châu Di Giai bước ra mở cửa.
“Anh tới đây làm gì? Làm sao anh lại biết tôi đang ở đây?” Châu Di Giai nhíu chặt đôi mày, cảm giác lo sợ hỏi Tạ Anh Minh.
Tạ Anh Minh gương mặt hình sự vô cùng đáng sợ đẩy mạnh cánh cửa xông vào bên trong, Châu Di Giai vội vàng đóng cửa đi theo vào trong:
“Này! Anh đang làm cái gì vậy? Ai cho phép anh tự ý xông vào đây? Mau đi khỏi đây mau.”
Tạ Anh Minh bóp cổ Châu Di Giai đẩy mạnh cô ta vào tường, đôi mắt trừng trừng tràn đầy ý hận, sự giận dữ, nghiến răng hỏi cô ta:
“Tôi hỏi cô Tiểu Tuyết bị người ta hại rơi xuống biển là do cô sai người làm đúng không?”
“Anh đang nói cái gì vậy? Tiểu Tuyết bị làm sao? Bị rơi xuống biển sao?Bây giờ cậu ấy sao rồi?” Châu Di Giai bắt đầu khóc nức nở, hoảng hốt hỏi Tạ Anh Minh
“Cô còn ở đó giả vờ nữa hay sao? Ngoài cô ra tôi thật sự không thể nào nghĩ đến ai nữa? Ai có thể độc ác đến như vậy? Với lại ở đây cũng không có ai cô không cần diễn kịch nữa đâu.” Tạ Anh Minh cảm thấy vô cùng kinh tởm với sự giả tạo của Châu Di Giai.
Gương mặt của Châu Di Giai thay đổi ngay tức khắc thành một người hoàn toàn khác lúc nãy, cô ta nhếch mép mắt đối mắt với Tạ Anh Minh:
“Đúng là tôi cho người đi giết chết Dạ Ngân Tuyết đó thì đã sao? Anh làm gì được tôi? Giết tôi sao?”
Bàn tay của Tạ Anh Minh càng siết chặt cổ của Châu Di Giai hơn, ánh mắt hằng lên tia máu như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta:
“Cô đừng có thách thức tôi tốt nhất là cô hãy cầu trời khẩn phật là tìm thấy Tiểu Tuyết cô ấy bình an vô sự nếu không tôi không ngại để tay mình dính máu vướng bẩn đâu. Tôi sẽ dùng máu của cô để tế cô ấy.”
Những lời nói vô cùng tàn nhẫn, đáng sợ ấy phát ra từ Tạ Anh Minh khiến cho Châu Di Giai run sợ, tái xanh mặt.
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Dạ Ngân Tuyết bị rơi xuống biển trong suốt hai ngày báo chí đã tốn rất nhiều giấy mực, không ngừng đưa tin về cô, các fan của Dạ Ngân Tuyết đau lòng, khóc nức nở, đòi sống đòi chết theo cô, tất cả fan cùng chung tay để tìm ra hung thủ đã hại cô.
Dạ Thành Đông cùng mọi người đã cho đội cứu hộ tìm cô ngày đêm cuối cùng chỉ có thể tìm được áo khoác của cô không hề thấy xác, tất cả mọi người dường như đã không còn hy vọng được gì nữa rồi. Vua Elmer đau lòng, lên cơn đau tim đến mức phải nhập viện.
Hạ Tử Quyên cùng Clara khóc ngất lên ngất xuống Dạ Thành Đông cùng Phương Thần cũng rất đau lòng nhưng hiện tại hai người chính là chỗ dựa vững chắc nhất của hai người các cô hai người các anh không thể gục ngã được.
Dạ Khải Hiên đau đớn, nhốt mình trong phòng lúc anh rất yêu thương người em gái này, lúc nhỏ khi anh biết mình sắp có em gái anh đã vui nhảy cẫng lên chuẩn bị rất nhiều thứ để chào đón em gái của mình. Bề ngoài anh luôn trêu chọc cô nhưng anh luôn là chỗ dựa, bảo vệ cô bất cứ lúc nào là nơi cô có thể chia sẻ. Bây giờ em gái không còn anh cảm thấy nó hoàn toàn u tối.
Lăng An Vũ cùng Hạo Tư hoàn thành nhiệm vụ quay trở về Dạ viên báo với Dạ Thành Đông, vừa bước vào hai người họ cảm nhận được cả căn biệt thự có gì đó rất buồn, gương mặt của tất cả người làm ở đó đều buồn bã không ai nói chuyện với ai cả.
Gặp Dạ Thành Đông, Lăng An Vũ và Hạo Tư khom người cúi chào, Hạo Tư cất giọng báo:”Lão đại! Tôi và An Vũ đã hoàn thành nhiệm vụ mà anh giao cho rồi.”
“Ừm…” Dạ Thành Đông gương mặt không một chút cảm xúc chỉ gật đầu.
Thấy ngay cả Dạ Thành Đông cũng kì lạ, Hạo Tư liền hỏi thử:
“Lão đại! Đã có chuyện gì xảy ra sao? Sao tôi thấy mọi người trong biệt thự ai đấy gương mặt đều u buồn hết vậy?”
Dạ Thành Đông tựa đầu vào ghế, nhắm đôi mắt lại từ từ cất giọng:
“Hai ngày trước, Tiểu Tuyết đi quay phim ở thành phố B bị người khác hãm hại rơi xuống biển đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy.”
Lời nói của Dạ Thành Đông như sét đánh ngang tai của Lăng An Vũ, lỗ tai anh ngay lập tức trở nên lùng bùng dường như không thể nghe được gì nữa, thần thờ người ra, Hạo Tư kinh hãi, trợn mắt không tin:
“Là ai đã hại Tiểu Tuyết chứ?”
“Tôi đã cho người điều tra Hạo Dương nói đã tra ra được một chút manh mối cậu ta bảo sẽ sớm tra ra ai là kẻ đã hại Tiểu Tuyết.”
Lăng An Vũ thất thần không nói năng gì lặng lẽ rời khỏi phòng, Dạ Thành Đông thấy anh như thế cũng không nói gì. Lăng An Vũ quay trở về phòng của mình đóng chặt cửa lại, ngồi cạnh cánh cửa nước mắt từ từ lăn dài trên má, tim anh như bị ai bóp chặt lại rất đau, nó rất đau.
Bệnh viện Ái Tâm
Hạo Phú cùng Tô Vũ đi vào thăm Roxy, nhìn thấy Tiểu Ân ở đó Tô Vũ cất giọng hỏi han:
“Tiểu Ân! Roxy sao rồi? Khi nào cô ấy mới tỉnh lại?”
Tiểu Ân nhìn Roxy rồi cười nhẹ:”Cô ấy đã không sao nữa rồi sẽ mau chóng tỉnh lại thôi.”