Gương mặt của Lăng An Vũ vẫn một biểu cảm lấy điện thoại ra gọi điện:
“Hãy mau chóng làm đơn kiện kiện nữ diễn viên Huỳnh Giai Cẩn với tội phỉ báng, lăng mạ xúc phạm đến danh dự của tiểu thư.”
Nói xong, anh tắt máy ngay khiến cho Dạ Ngân Tuyết cùng Trần Uyển Dư sững sốt, Dạ Ngân Tuyết khẽ nhíu mày hỏi anh:
“Ai cho anh cái quyền tự ý quyết định chuyện này vậy? Còn nữa anh không có bằng chứng thì kiện cái gì?”
Lăng An Vũ lấy từ trong túi ra một cái máy ghi âm nhỏ bật cho cô nghe những lời nói lúc nãy mà Huỳnh Giai Cẩn đã nói với cô:
“Ông chủ đã đưa cho tôi cái máy ghi âm này và bảo tôi nếu như có ai dám nói gì tổn hại đến danh dự của tiểu thư thì không cần tiểu thư phải lên tiếng tôi sẽ là người có quyền kiện người đó.”
Trần Uyển Dư vui vẻ vỗ tay:”Để xem lần này cô ta còn dám mạnh miệng nữa không? Lần này cô ta chết là cái chắc.”
Dạ Ngân Tuyết xoa xoa hai bên trán khẽ lắc đầu thở dài. Đến gần tối cô mới quay phim xong cô lên xe quay trở về Dạ viên, Trần Uyển Dư vẫn là người lái xe Lăng An Vũ ngồi ở hàng ghế phía sau cạnh Dạ Ngân Tuyết, do quá mệt mỏi Dạ Ngân Tuyết đã ngủ thiếp đi đầu của cô vô tình ngã vào vai của Lăng An Vũ.
Lăng An Vũ ngay tức khắc ngồi thẳng người dậy không dám nhúc nhích không làm gì cả, Trần Uyển Dư nhìn vào kính thấy anh như thế thì bật cười nhẹ. “Két!!!” Đột nhiên Trần Uyển Dư thắng gấp lại khiến cho Lăng An Vũ cùng Dạ Ngân Tuyết ngã người ra phía trước Lăng An Vũ theo phản xạ nhanh chóng ôm cô lại thấy đã an toàn anh buông cô ra. Dạ Ngân Tuyết cau mày thức dậy hỏi:
“Uyển Dư! Đã có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên cậu lại thắng gấp vậy?”
Trần Uyển Dư quay người lại nói với cô:
“Tiểu Tuyết! Hình như chúng ta đã đâm trúng người ta rồi thì phải cậu cứ ngồi ở đây đi để tớ xuống xem sao.”
Trần Uyển Dư mở cửa bước xuống xe, Lăng An Vũ cũng bước xuống xem sao vừa bước ra hai người nhìn thấy một người đàn ông đang nằm khóc la dưới đường cả người đầy máu Trần Uyển Dư hoảng loạn chạy đến báo với cô:
“Tiểu Tuyết! Chúng ta thật sự đã đâm trúng người rồi hơn nữa người đó bây giờ cả người toàn máu cậu đừng có xuống xe ở trong xe che mặt lại đừng để bọn họ nhận ra cậu.”
Lăng An Vũ không lên tiếng chỉ đứng ở gần cửa xe phía sau nheo mắt nhìn, người đàn ông nằm dưới đất khóc lóc thảm thiết:
“Trời ơi ~ Tôi sắp chết! Cứu tôi! Cứu tôi với.”
Một đám người ngay lập tức vây quanh nhìn một người đàn ông khác bước hét lớn tiếng:
“Đâm chết người rồi! Đâm người ta rồi mà vẫn đứng đó không làm gì bộ muốn người ta chết ở đây luôn à.”
Lăng An Vũ cất giọng nói lớn:”Trần tiểu thư! Chúng ta hãy đưa anh ta đến bệnh viện đi.”
Người đàn ông khóc lóc kia vừa nghe đến bệnh viện liền lắc đầu không chịu:
“Không cần đâu! Bây giờ các người mà đụng vào tôi thì tôi đau chết mất xương của tôi hình như đã gãy hết rồi.”
Trần Uyển Dư luống cuống tay chân, hoảng loạn hỏi:
“Vậy bây giờ tôi phải làm gì bây giờ?”
Người đàn ông đứng cạnh quát lớn:”Đền tiền cho người ta chứ gì nữa? Bồi thường cho anh ấy đi chứ.”
Bên trong xe, Dạ Ngân Tuyết lấy điện thoại ra gọi cho ai đó:
“Anh đang ở đâu vậy? Em đang gặp rắc rối anh đến giúp em đi em sẽ gửi vị trí cho anh.”
Nói xong, cô để điện thoại vào túi xách đeo kính râm vào bước xuống xe tiến đến gần quan sát người đàn ông nằm dưới đất kia. Người đàn ông đứng ở kia vừa nhìn thấy cô liền chỉ thẳng vào cô nói rõ to:
“Cô ta chẳng phải là đại minh tinh Selina đó sao? Đâm trúng người ta rồi mà vẫn còn dửng dưng như vậy sao? Mau! Mau lấy điện thoại ra chụp lại đăng lên cho mọi người biết cô ta là người như thế nào?”
Lăng An Vũ bước đến giật lấy điện thoại dùng giọng lạnh lẽo nói với anh ta:
“Không được chụp!”
Trần Uyển Dư cũng che chắn Dạ Ngân Tuyết không cho bọn họ chụp cô vừa che vừa bảo:”Các người đừng chụp nữa mà! Đừng chụp nữa.”
Xe cảnh sát chạy đến người bước xuống xe cảnh sát đầu tiên là một chàng trai khá đẹp trai, làn da trắng mặc đồ cảnh sát đầy oai phong bước đến chỗ Dạ Ngân Tuyết:
“Tiểu Tuyết! Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Dạ Ngân Tuyết vừa nói vừa từ từ bước đến cạnh người đàn ông đang nằm dưới đất kia cô ngồi xổm xuống nhìn:
“Em lỡ đâm trúng người ta rồi nên mới gọi anh đến đây giải quyết đây.”
Ngón tay thanh mảnh của Dạ Ngân Tuyết chạm vào vết máu của người đàn ông kia rồi cất giọng:”Máu của anh lạ nhỉ? Sao tôi thấy giống máu hóa trang mà tôi thường hay sử dụng khi đóng phim vậy?”
Dạ Ngân Tuyết quay người lại nhìn Lăng An Vũ cất giọng hỏi anh:
“Xung quanh đây có camera nào không?”
Lăng An Vũ ngay lập tức hiểu ý của cô:
“Có! Xung quanh đây có khá là nhiều camera chỉ cần chúng ta nhờ cảnh sát xem là sẽ rõ mọi chuyện.”
Người đàn ông nằm trên đường kia bắt đầu lo sợ từ từ ngồi dậy định bỏ chạy thì bị cảnh sát bắt lại, người đàn ông lớn tiếng kia cũng bị Lăng An Vũ bắt lại giao cho cảnh sát hai người họ bị giải về sở cảnh sát.
“Cảm ơn anh Hoàng Trung!” Dạ Ngân Tuyết lấy khăn lau tay rồi cảm ơn người cảnh sát kia.
Người cảnh sát đẹp trai ấy tên là Nam Hoàng Trung, anh cười nhẹ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô:
“Không có gì! Tiểu Tuyết! Có phải ngay từ đầu em đã biết bọn họ cố ý dàn dựng lên chuyện này rồi không?”
Trần Uyển Dư há hốc ngạc nhiên hỏi cô:”Hả? Tiểu Tuyết! Ngay từ đầu cậu đã biết rồi sao? Sao lại không cho tớ biết chứ?”
Dạ Ngân Tuyết lắc đầu phủ nhận:”Tớ chỉ nhận ra khi anh ta từ chối khi chúng ta muốn đưa anh ta đến bệnh viện thôi còn người đàn ông kia cũng hùa theo không cho chúng ta chạm vào người cũng như là không chịu đi bệnh viện lúc đó tớ mới nghi ngờ. Với lại khi tớ bước xuống xe tớ thấy máu của anh ta có vấn đề nên mới tiến lại gần kiểm tra quả nhiên là máu hóa trang.”
Trần Uyển Dư cùng Nam Hoàng Trung hiểu ra ánh mắt của Nam Hoàng Trung di chuyển sang Lăng An Vũ:
“Tiểu Tuyết! Người này là…”
Dạ Ngân Tuyết không nhanh không chậm đáp:”Anh ta là vệ sĩ của em tên là Lăng An Vũ.”
Nam Hoàng Trung khẽ gật gù:”Thôi anh phải quay về sở cảnh sát xử lí một chút chuyện em đi về cẩn thận.”
Dạ Ngân Tuyết chớp mắt, gật đầu quay trở vào trong xe Trần Uyển Dư tiếp tục lái xe quay trở về Dạ viên. Đột nhiên, Dạ Ngân Tuyết quay đầu sang nhìn Lăng An Vũ ánh mắt đầu hiếu kì, tò mò:
“An Vũ! Gia đình của anh ở đâu? Tại sao tôi không thấy anh nhắc đến hay là gọi điện nói chuyện với họ vậy?”
Lăng An Vũ khá bất ngờ khi nghe cô hỏi về gia đình mình anh không nhanh không chậm trả lời cô:
“Gia đình tôi sống ở nông thôn của thành phố B trong công việc tôi không thích nhắc đến gia đình của mình tôi muốn hoàn toàn chú tâm vào công việc.”
Dạ viên
Về đến Dạ viên, Dạ Ngân Tuyết bước vào trong “bịch” một âm thanh không quá lớn nhưng cũng khiến cho cô chú ý, cô nhìn xuống sàn thì thấy một con rắn màu xanh lục, mặt của cô ngay lập tức biến sắc cô hét toáng lên không tự chủ được bản thân cô nhảy lên người ôm chặt lấy người đứng cạnh cô là Lăng An Vũ.
Lăng An Vũ đứng cứng đơ người hai tay dang thẳng ra chớp chớp mắt nhìn cô, Dạ Khải Hiên ngồi ở ghế phòng khách bật cười lớn, cười vô cùng hả hê, sảng khoái Trần Uyển Dư vừa nhìn đã biết là rắn giả liền vội ngồi xuống nhặt lên giấu ra phía sau:
“Tiểu Tuyết! Con rắn đã mất tiêu rồi cậu hãy xuống đi.”
Lúc này Dạ Ngân Tuyết mới định hình lại nhìn Lăng An Vũ cô quay đầu lại nhìn xuống sàn không còn thấy rắn cô vội vàng bước xuống, cô cảm thấy vô cùng mất mặt Dạ Ngân Tuyết tức đến xanh mắt trừng mắt nhìn Dạ Khải Hiên hét lớn:
“DẠ KHẢI HIÊN! Anh đang làm cái gì vậy hả? Anh hù em như vậy bộ vui lắm sao?”
Dạ Khải Hiên gật gật đầu cười không ngừng:”Vui! Vui lắm! Lâu lâu mới thấy được dáng vẻ này của em không vui sao được.”
Dạ Ngân Tuyết tức đến đầu muốn bốc khói chạy đến cầm gối ném vào anh của mình không ngừng, Dạ Khải Hiên thì vừa chạy vừa cười không ngừng. Lăng An Vũ lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của cô anh có chút ngạc nhiên còn đối với Trần Uyển Dư thì quá quen thuộc rồi hai anh em nhà này cãi nhau, trêu nhau cả hai như chó với mèo vậy.
Đố mọi người nam phụ Nam Hoàng Trung mới xuất hiện là con của ai nà? Nếu mọi người có đọc Cô Vợ Bác Sĩ Của Tổng Tài Hắc Đạo thì sẽ rất dễ đoán ra.